Võ Thánh, thực lực yêu thú này đạt tới cấp Võ Thánh, thực sự là hiếm thấy.
Giang Thạch đã móc con yêu thú khổng lồ từ trong lòng đất ra, dùng lực vung tròn xung quanh, trong lòng không khỏi ngưng trọng.
Con yêu thú này từ đâu ra vậy?
Đáng tiếc hình thể này cũng quá to lớn, có vẻ quá rêu rao khắp nơi, bằng không dùng để làm tọa kỵ khẳng định cũng không tệ.
Bỗng nhiên Giang Thạch nghĩ đến chuyện chân huyết của yêu thú, vội vàng xoay người đi về phía xe ngựa, chuẩn bị lấy đao đến giải phẫu.
Quay người lại, nhất thời hắn lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy một ít nọc độc phun ra từ trong đầu rắn lúc trước lại có một ít rơi vào trên người tuấn mã của hắn, giờ phút này tuấn mã kia đã nằm trên mặt đất, đang kịch liệt co quắp, phát ra tiếng tê minh, trong miệng không ngừng phun ra bọt mép, mắt thấy liền đã sống không được.
Giang Thạch kinh sợ trong lòng.
Mẹ nó, ngàn phòng vạn phòng!
Vẫn để cho tuấn mã của hắn trúng chiêu.
Hắn nhịn không được mà đau lòng một trận, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhanh chóng lấy đao tới, nhanh chóng bổ về phía yêu thú, cắm ở trên thân thể nó, bắt đầu mạnh mẽ giải phẫu, bàn tay sờ soạng một trận ở bụng đối phương.
Rất nhanh đã sờ đến túi máu, hắn trực tiếp cắt xuống.
Hắn nhìn túi máu này, nhanh chóng lấy túi nước từ trên xe ngựa, cẩn thận đổ một phần vào trong túi nước, một phần còn lại thì bị hắn nhanh chóng đổ vào trong miệng con tuấn mã kia.
Yêu thú chân huyết, chính là tinh hoa của yêu thú, có đủ loại kỳ hiệu không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là đối với kịch độc trên người con tuấn mã này, nếu có thứ gì có thể giải độc cho nó thì chắc chắn chỉ có thể là chân huyết yêu thú!
Bất quá, con ngựa này có thể kháng cự chân huyết yêu thú trùng kích hay không, Giang Thạch cũng không biết.
Bây giờ hắn cũng chỉ có thể làm đến thế, còn lại xem thiên mệnh.
"Ngươi gia hỏa này cũng không tính uổng phí đời này, ít nhất đã nếm qua tư vị của chân huyết yêu thú, những ngựa khác đi theo chủ nhân đông chinh bắc chiến, nào có biết chân huyết yêu thú là tư vị gì? ‘’
Sắc mặt Giang Thạch phức tạp.
Chết tiệt!
Chính mình cũng coi như là nhân sĩ yêu ngựa, nhưng hết lần này tới lần khác mệnh cách của bản thân dường như tương khắc với tuấn mã vậy.
Không có con ngựa nào đi theo hắn mà có kết cục tốt.
Con tuấn mã này là hắn cướp được từ Viên Khai Thái, cực thông linh tính, ngày đi ngàn dặm, tính nhẫn nại rất mạnh, là con ngựa tốt khó có được.
Vô luận như thế nào, hắn cũng không muốn nhìn thấy nó chết thảm như vậy.
Sau khi tuấn mã ăn vào yêu huyết, rất nhanh liền bắt đầu hí vang thống khổ, tiếng thở dốc trong miệng cũng bắt đầu tăng lên, hồng hộc rung động, giống như thổi ống bễ rách nát.
Sau đó, toàn thân nó đột nhiên bắt đầu bạo khởi từng cây mạch máu thô to, dày đặc ma ma, trải đầy toàn thân, cả bộ lông đều dựng thẳng lên, ngay cả một đôi mắt đều trở nên đỏ ngầu lên, trong miệng phát ra tiếng hí minh thê thảm.
Giang Thạch biến sắc, vội vàng dùng kình lực truyền vào trong cơ thể tuấn mã.
Sau khi truyền kình lực, thống khổ của con ngựa này dường như thoáng cái đã giảm bớt rất nhiều, không tiếp tục hí vang nữa, nhưng vẫn còn thở hổn hển, thanh âm cực kỳ to lớn.
"Không được, nơi này không thể ở lâu, động tĩnh vừa rồi to lớn như thế, vạn nhất thu hút sự chú ý của một ít nhân sĩ giang hồ cùng tai mắt của Thanh Y Lâu, liền phiền toái."
Giang Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Hắn khiêng tuấn mã, một bên vận chuyển kình lực, một bên đặt nó ở trên xe ngựa, lôi kéo xe ngựa liền chạy về phía xa.
Đúng như mong đợi.
Giang Thạch vừa mới rời đi không bao lâu, xa xa liền có một ít nhân sĩ giang hồ lục tục xuất hiện, nghe được động tĩnh đang chạy tới nơi này.
Khi bọn họ thấy rõ tình cảnh nơi này, nhất thời đều trợn mắt há hốc mồm.
"Yêu thú, trời ạ, thi thể yêu thú thật lớn, đây là vị tiền bối nào động thủ?!"
"Không đúng, yêu thú này... Yêu thú này hình như là con yêu thú hôm trước chạy ra từ trong trận pháp khổng lồ kia!"
"Là nó, hai ngày trước nó giết một đám lớn nhân sĩ giang hồ, bây giờ lại bị người giết chết."
"Vị tiền bối nào giúp chúng ta diệt trừ con yêu thú này!"
Thoáng cái mọi người đã vọt tới, ai nấy đều cực kỳ phấn chấn.
Bất quá bọn họ tìm một vòng, cũng không thấy phụ cận có người, lại thấy trên bụng yêu thú còn có một cái lỗ lớn, túi máu yêu thú đã không cánh mà bay, nhất thời hiểu được thi thể yêu thú này chỉ sợ là bị vị tiền bối kia vứt bỏ ở nơi này.
Một đám nhân sĩ giang hồ phát ra tiếng cười to, lúc này cười ha hả khiêng thi thể yêu thú lên, bắt đầu rời khỏi nơi đây.
Hô! Vù!
Bỗng nhiên, khu vực trước mắt cát bay đá chạy, cuồng phong gào thét.
Lập tức hai đạo bóng người cao lớn xuất hiện, vô cùng đột ngột, giống như là đột nhiên xuất hiện, hai người đều là tuổi tác không nhỏ, râu hoa râm, tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén.
Trên người mặc trường bào màu chàm thống nhất, góc tay áo của trường bào thêu hoa văn rồng màu vàng sậm.
Sau khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt lập tức nhìn về đám nhân sĩ giang hồ kia, sau đó lại rơi vào trên thi thể yêu thú khổng lồ kia.
Một đám nhân sĩ giang hồ đều hoảng sợ, còn tưởng rằng con yêu thú này là bọn họ giết, nhất thời trở nên cực kỳ khẩn trương.
"Tiền bối, thi thể yêu thú này ngài còn muốn sao?"
Một tên nhân sĩ giang hồ cẩn thận hỏi.
"Mùi của Hắc Trùng Hương kéo dài đến nơi này, Giang Thạch kia từng xuất hiện ở đây, trên thi thể yêu thú kia cũng có mùi của Hắc Trùng Hương, yêu thú này là do hắn giết."
Lão giả cao lớn bên trái nhìn một con côn trùng thật nhỏ trong tay, phát ra thanh âm lạnh lùng.
"Không sai, tiếp tục đuổi theo!"
Lão giả bên cạnh lạnh lùng mở miệng.
Hô! Vù!
Thân thể bọn họ mang theo tầng tầng cương phong, nhanh chóng vọt ra ngoài, biến mất không thấy gì nữa.
Hắc Trùng Hương, là một loại mùi thơm kỳ lạ do Thanh Y Lâu lấy bí pháp đặc thù luyện chế, mùi vị cực nhạt, mũi nhân loại căn bản là không ngửi được, chỉ có dựa vào côn trùng đặc biệt mới có thể truy tung.
Lúc trước Thanh Y Lâu vận chuyển vật tư, đã sớm rải đầy hắc trùng hương ở trên xe ngựa, côn trùng màu đen trong tay hai tên lão giả này rõ ràng cũng là do Thanh Y Lâu cung cấp, cho nên mới có thể tìm tới nơi này.
Theo hai tên lão giả biến mất, một đám nhân sĩ giang hồ nhất thời trợn mắt há hốc mồm, lộ ra vẻ kinh hãi.
Yêu thú này là do Giang Thạch giết?
"Mẹ ơi, Giang ma đầu xuất hiện ở nơi này?"
"Đi mau!"
‘’Yêu thú thi thể, không thể lãng phí, Giang ma đầu đã đi rồi, đừng uổng phí!"
Xa xa,
Giang Thạch kéo xe ngựa, một đường chạy như điên, nhanh chóng xuyên qua từ trong rừng rậm, trong lúc đó thỉnh thoảng hắn cũng dừng lại, vận chuyển từng cỗ kình lực vào trong cơ thể tuấn mã.
Bất quá theo thời gian trôi qua, sắc mặt của hắn trở nên càng ngày càng khó coi.
Con ngựa này, ngoại trừ ngay từ đầu hô hấp nặng nề ra, đến bây giờ cư nhiên lại bắt đầu sốt cao, làn da toàn thân nóng bỏng giống như hàn thiết vậy.
Hắn hoài nghi thịt của đối phương đều sắp bị nướng chín, có thể đi lên cắn một miếng.
Nhưng hết lần này tới lần khác con ngựa này còn chưa chết, nằm ở trên xe ngựa, vẫn đang hí vang yếu ớt như cũ, thỉnh thoảng lại đánh một cái hắt xì.
Giang Thạch cắn răng một cái, đành phải khiêng xe ngựa tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Đương nhiên, trong quá trình này, hắn cũng lấy các loại nhân sâm, đan chữa thương từ trong xe ngựa đưa vào trong miệng con ngựa.
Trước tiên mặc kệ có hữu dụng hay không, ăn trước rồi nói sau.
Cho nên dọc theo đường đi, con ngựa này ăn các loại nhân sâm, đan dược cũng không phải là một con số nhỏ, so với tài sản của một môn phái cỡ nhỏ còn cao hơn.
Nhưng đi đoạn đường này, Giang Thạch cũng phát hiện vấn đề khác, trở nên cảnh giác cực kỳ.
Người trong rừng ngày càng đông hơn.
Hắn đã chuyên chọn con đường nhỏ hẻo lánh để đi, nhưng vẫn gặp không ít nhân sĩ giang hồ.
Rất nhanh hắn cũng nghe được một ít tin tức hữu dụng từ trong miệng những nhân sĩ giang hồ này.