Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 136 - Chương 136: Tuấn Mã Thăng Cấp! Đại Yêu Mã! 2

Chương 136: Tuấn Mã Thăng Cấp! Đại Yêu Mã! 2 Chương 136: Tuấn Mã Thăng Cấp! Đại Yêu Mã! 2

Trong núi xuất hiện một trận pháp cực lớn, liên miên hơn mười dặm, bảo tàng Đại Long Thánh Triều hư hư thực thực đã bị phát hiện, đã hấp dẫn rất nhiều cao thủ thăm dò.

Tiếp theo!

Cao thủ Côn Sơn Long thị, Lũng Tây Trương thị đều đã đến Hoành Châu thành vào ngày hôm qua.

Đặc biệt là Côn Sơn Long Thị, nghe nói đã chính thức lên núi......

Ngoài ra Thanh Y Lâu bên kia, cũng phái ra số lớn thám tử, lục soát tung tích Giang Thạch ở chung quanh.

Thậm chí còn có một ít thế gia bọn họ không biết cũng đang tìm kiếm Giang Thạch...

"Côn Sơn Long thị, Lũng Tây Trương thị, tới thật nhanh, khó trách mấy ngày nay giá trị danh vọng của ta tăng lên nhanh chóng như vậy ..."

Giang Thạch suy tư.

Mấy ngày nay, giá trị danh vọng từ 2640 điểm trước đó trực tiếp tăng lên đến 6480 điểm, tương đương tăng gần 4000 điểm.

Phải biết rằng lúc trước hắn ở trong mấy chục vạn đại quân giết tới giết lui, cũng không thấy tăng nhiều như vậy.

Có thể tưởng tượng được các loại tin tức mấy ngày nay mang đến trùng kích đối với mọi người là đáng sợ cỡ nào.

Hơn nữa, 6480 điểm này vẫn chưa phải kết thúc mà dường như còn đang tăng dần.

"Thôi, mặc kệ là chuyện bảo tàng hay không bảo tàng, đi đầu nhập vào Hắc Liên thánh giáo trước đã."

Giang Thạch nâng xe ngựa, lại chạy như điên về phía xa xa.

Nếu có thể, không ai muốn tự tìm cho mình một đại gia ở trên đầu.

Nhưng bây giờ hắn đã phạm quá nhiều huyết án mà một mình hắn không thể chịu đựng được áp lực.

Bây giờ vẫn chỉ là Côn Sơn Long thị, Lũng Tây Trương thị, còn có một thế lực sau lưng Hoành Châu Vương thị chưa xuất động.

Nếu là thế lực kia tiếp tục thêm vào, chẳng khác nào ba mặt thụ địch.

A, còn có Thanh Y Lâu, tứ phía thụ địch.

Một ngày rưỡi nữa trôi qua.

Giang Thạch cực tốc chạy không ngừng nghỉ, rốt cục cũng đã vọt ra từ trong rừng rậm rạp.

Mà lúc này, hắn kiểm tra trạng thái của ngựa một lần nữa.

Chỉ thấy con tuấn mã màu đen này tựa hồ rốt cục cũng đã vượt qua thời kỳ nguy cấp nhất, nhiệt độ trên người bắt đầu hạ xuống, chẳng qua vẫn thở dốc trầm trọng như cũ, hơn nữa còn lâm vào hôn mê, không nhúc nhích, ngay cả miệng cũng khô ráo.

Trong cơ thể nó giống như đang thiếu nước nghiêm trọng.

"Nước?"

Trong lòng Giang Thạch khẽ động, khiêng xe ngựa tiếp tục chạy như điên về phía xa xa.

Con mẹ nó, ngươi chỉ cần sống sót, để ta khiêng ngươi mỗi ngày cũng được!

Hắn lại bắt đầu phi tốc lao nhanh, rốt cục cũng phát hiện một cái quán trà không lớn ở phía trước.

Giờ phút này, số lớn nhân sĩ giang hồ đang hội tụ ở nơi đó, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về một người thuyết thư bên trong quán trà.

"Lại nói Giang Thạch kia, từ lúc ở địa vực Phong Châu lúc đã là uy danh hiển hách, diệt Lạc Hà kiếm phái, quét ngang đại hội võ lâm, giết chết cao thủ Long thị, tàn sát tám trăm Thiết Tu La, quả nhiên là không người có thể địch..."

Lão Hoàng đứng ở trong quán trà, Tinh Đường Mộc trong tay vỗ một cái, một đôi ánh mắt nhìn về phía mọi người, hỏi: "Các ngươi nói Tề Thiên Đại Thánh Giang thạch này trông như thế nào?"

"Trông như thế nào?"

"Đúng vậy, đừng thừa nước đục thả câu nữa, vậy Giang Thạch rốt cuộc trông như thế nào?"

"Có thể giết chết nhiều cao nhân cùng cao thủ của thế gia như vậy, khẳng định là ngực lớn eo tròn, hổ thể hùng nhan!"

Mọi người nhao nhao mở miệng.

"Sai rồi!"

Lão Hoàng sắc mặt nghiêm túc, ngưng thanh mở miệng nói: "Người này là trời sinh Kim Cương, dáng dấp là gầy như que củi, mặt như lệ quỷ, thân cao còn thấp hơn một ít so với người bình thường, tứ chi cộng lại phỏng chừng ngay cả hai cân thịt lạc đều không có, nhưng hết lần này tới lần khác một người như vậy, lại lực lớn vô cùng, vô song trên đời..."

Mọi người đều kinh ngạc.

"Gầy như vậy?"

"Kéo con bê hả?"

"Kéo con bê?"

Lão Hoàng hắc hắc cười lạnh, mở miệng nói: "Lão Hoàng ta vào Nam ra Bắc mấy chục năm, cái gì cũng kéo qua, chỉ là chưa từng kéo con bê qua, nói thật cho các ngươi biết, lúc trước ở Nham Thành Phong Châu, lão Hoàng ta đã may mắn gặp được Giang Thạch, còn may mắn qua mấy chiêu với hắn, hắn trông như thế nào, trong lòng lão Hoàng ta hiểu rõ nhất. ‘’

"Ngươi so chiêu với hắn, ngươi nói mê sảng cái gì?"

Mọi người mở miệng.

Lão Hoàng lộ ra khinh thường, nói: "Trên đời này, việc các ngươi chưa từng thấy qua nhiều đi..."

"Chủ quán, mau lấy nước sạch đưa tới đây!"

Đột nhiên, ngoài quán trà truyền đến một tiếng hét lớn, cực kỳ to lớn, quanh quẩn ở bên tai mỗi người.

Lão Hoàng vừa muốn chuẩn bị tiếp tục thuyết thư, khoảnh khắc nghe được thanh âm này, nhất thời giật mình một cái, Kinh đường mộc trong tay đều thiếu chút nữa rời tay mà ra.

Thanh âm này? Sao nghe quen tai như vậy?

Ban ngày ban mặt thấy quỷ sao?

"Được rồi!"

Một tên tiểu nhị mang theo một ấm trà nhanh chóng đi tới.

"Mẹ nó, ta muốn thùng nước, mau lấy thùng đựng!"

Giang Thạch giận dữ, đem xe ngựa trên đỉnh đầu buông xuống, thân thể trực tiếp vọt tới, tiến vào quán trà, bắt đầu chủ động tìm nước.

Điếm tiểu nhị thấy Giang Thạch giơ xe ngựa mà đến, đã sớm sợ tới trợn mắt há hốc mồm.

Đợi đến sau khi Giang Thạch xông vào quán trà, lão Hoàng kia lại càng run rẩy, khuôn mặt căng thẳng, thiếu chút nữa bĩnh ra quần, hoảng sợ trong lòng căn bản không cách nào có thể hình dung.

Giang Thạch!

Đây là Giang Thạch kia?

Tại sao mình lại gặp hắn nữa?

"Là ngươi, ngươi lại đang bôi nhọ ta?"

Giang Thạch vừa vọt vào quán trà, liền thấy được lão Hoàng, nhíu mày, lộ ra vẻ không vui.

"Không có, không có, Giang thiếu hiệp tha mạng!"

Lão Hoàng quỳ xuống đất, kêu rên.

Giang thiếu hiệp?

Đông đảo nhân sĩ giang hồ đều sắc mặt ngẩn ngơ, đồng loạt nhìn về phía Giang Thạch, sau khi nhìn thấy cơ thể da bọc xương của Giang Thạch, nhất thời rùng mình một cái.

Không phải chứ?

Đây là Giang Thạch?

"Mẹ ơi, chạy đi!"

Mọi người kêu to hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

"Không ai được đi!"

Giang Thạch đột nhiên hét lớn, nói: "Đều ở lại đây cho ta!"

Muốn đi cũng là sau khi hắn cho ngựa ăn xong mới có thể đi.

Bằng không để đám người này truyền tin tức của mình ra, nhất định sẽ rước lấy phiền toái.

Trong lòng mọi người sợ hãi, thật sự đứng im không dám nhúc nhích.

Giang Thạch nhanh chóng xách lên một cái vại nước lớn chứa đầy nước, nhanh chóng đi tới, đem miệng của con tuấn mã kia tách ra, trực tiếp rót nước vào trong miệng nó.

Theo từng luồng nước lạnh thấm vào miệng nó, trạng thái của con tuấn mã này dường như bắt đầu dần dần chuyển biến tốt đẹp, ngay cả tiếng thở dốc vốn trầm trọng cũng bắt đầu yếu đi rất nhiều.

Càng mấu chốt chính là, Giang Thạch phát hiện trong miệng con tuấn mã này chẳng biết lúc nào đã phát sinh thay đổi, mọc ra từng cái răng nanh bén nhọn giống như mãnh hổ vậy.

Phải biết rằng, ngựa là động vật ăn cỏ thuần túy, răng bằng phẳng.

Con ngựa này của hắn lại trực tiếp mọc ra răng nanh, giống như là từng cái đao nhỏ.

Ngay cả cơ bắp trên người nó cũng không biết từ lúc nào đã phồng lên một khối lại một khối, lấy tay sờ lên, quả thực giống như là thép tấm.

Thậm chí móng của nó cũng không biết lúc nào đã toát ra một cây gai nhọn, giống như là lân giáp.

"Con ngựa này sẽ không thật nhân họa đắc phúc, bắt đầu tiến hóa đi?"

Ánh mắt Giang Thạch chớp động, mừng thầm trong lòng.

Được rồi!

Cũng không tệ lắm!

Hô! Vu!

Bỗng nhiên, xa xa truyền đến thanh âm phá không trầm trọng, sóng khí cuồn cuộn, cát bay đá chạy, đang nhanh chóng tiếp cận nơi này, mang đến một cỗ khí tức cường hãn.

Trong lòng Giang Thạch ngưng tụ, nhanh chóng quay đầu lại quan sát.

Dọc theo đường đi, không chỉ một lần hắn cảm giác được phía sau truyền đến một cỗ khí tức cường đại.

Bây giờ cỗ khí tức này rốt cục tiếp cận tới.

Chỉ thấy trên con đường cách đó không xa, bụi bậm cuồn cuộn, rất nhanh đã dừng lại, xuất hiện thân ảnh của hai lão giả vô cùng cao lớn, đều là râu tóc hoa râm, mặc trường bào màu chàm, bên trên còn thêu long văn màu ám kim.

Đồng tử Giang Thạch nheo lại, trong nháy mắt đã đoán được thân phận người tới.

Côn Sơn Long thị!

-Giang Thạch!

Một lão già lạnh lùng mở miệng.

"Các ngươi tới thật nhanh!"

Thanh âm Giang Thạch lạnh lùng, cẩn thận từng li từng tí khiêng xe ngựa lên, đặt ở một bên, để tránh bị chiến đấu lan đến, bỗng nhiên nhíu mày, nói: "Các ngươi là tìm được ta như thế nào?"

Hắn di chuyển chuyên chọn đường nhỏ, chưa từng bại lộ tung tích qua, làm sao đối phương có thể tới nhanh như vậy?

-Lát nữa ngươi đi hỏi Diêm vương gia sẽ biết.

Một tên lão giả khác lạnh giọng mở miệng.

"Đừng giết hắn, hắn là trời sinh Kim Cương, mang về nghiên cứu!"

Lão giả bên cạnh mở miệng nói.

Đông đảo nhân sĩ giang hồ trong quán trà vô cùng hoảng sợ, vội vàng bắt đầu nhanh chóng thoát đi.

Côn Sơn Long thị!

Mấy ngày nay, tin tức cao thủ của Long thị đã đến truyền đi ồn ào huyên náo rốt cục cũng xuất hiện?

Bọn họ hận không thể lập tức biến mất nơi này.

Chỉ có lão Hoàng Đầu là sắc mặt kinh hãi, nói là không dám nhúc nhích liền thật sự không nhúc nhích.

-Khẩu khí thật lớn, nếu đã như vậy, vậy thì động thủ đi.

Khuôn mặt Giang Thạch âm trầm, không muốn lãng phí thời gian, bàn chân vừa đạp, thân thể vọt tới trong sát na, toàn bộ thân thể bắt đầu trực tiếp bạo khí, trong nháy mắt đã lớn một vòng.

Hai tên lão giả rống to một tiếng, vừa lên liền triển lộ toàn bộ thực lực, quần áo trên người kéo một cái đã nát bấy, lộ ra làn da màu chàm bên trong, nhanh chóng mọc ra lân giáp, thân thể biến lớn, hóa thành cao hai ba thước, thân thể lao thẳng về phía Giang Thạch.

Bình Luận (0)
Comment