Nhưng không kịp hoàn thành hóa hình, một tràng tiếng cười thấp đột nhiên vang lên, hai thủ chưởng khổng lồ như vuốt thú sắc bén không cảnh báo mà vọt tới từ ngoài đại điện, vỗ hướng Trần Huyền Thiên.
“Muốn giải tán, chạy trốn? Trần Huyền Thiên, ý tưởng tốt đấy!”
Rầm! Rầm!
Hai tiếng nổ vang dội đinh tai nhức óc, cả đại điện bị chấn chia năm xẻ bảy.
Khí thế cuồn cuộn, mọi người kinh hãi.
“Lập tức chạy, không được ở lâu!”
Trần Huyền Thiên rống lên.
Đám người Hắc Liên Thánh Giáo đồng loạt thay đổi sắc mặt, chuẩn bị rút chạy.
Nhưng bốn phía, trong bóng tối đã vô số cao thủ ẩn nấp, khí thế hung hăng, ánh mắt lạnh lẽo, phần lớn là cao thủ đã vào Hoán Huyết, đáng sợ vô cùng.
“Giang Thạch vẫn còn ở Hắc Liên Thánh Giáo, giao Giang Thạch ra đây!”
Một tiếng gầm vang lên.
Người nói chính là Thái Thượng trưởng lão thứ hai Khổng gia!
Khổng Đạo Huyền!
“Xông ra!”
Phong Hành Pháp Vương hô to.
Toàn bộ chiến trường trong chốc lát rơi vào hỗn loạn, tiếng la hét vang lên.
Rất nhiều Đường chủ, Chấp sự lần lượt bị giết.
Trước sự công kích như sói đói của vô số cao thủ Bắc Chu và Khổng gia, những Đường chủ, Chấp sự chỉ ở cảnh giới Võ Thánh này căn bản không thể đỡ nổi một chiêu.
Toàn bộ Hắc Liên Giáo gần như trong chớp mắt hứng chịu đại kiếp tuyệt diệt.
Trần Huyền Thiên ngửa mặt lên trời gầm thét, một mình hắn chặn đứng bốn tên cường giả tuyệt thế, toàn thân gân xanh cuồn cuộn, tràn ngập lực lượng khổng lồ, mỗi quyền đánh ra gần như đều khiến quả núi chấn động, đùng đùng nổ vang, từng tia chớp liên tiếp bùng sáng giữa đêm tối.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu một khí thế thần bí kinh khủng nhanh chóng ập tới, khiến Trần Huyền Thiên thay đổi sắc mặt, cảm nhận được áp lực vô cùng khủng khiếp.
“Thánh Linh?”
Mắt hắn mở to, muốn rách cả mí mắt nhưng cơ thể cao hơn 5 thước không hề lui lại, ngược lại gầm lên đáng sợ, thân thể màu đen xì của hắn lại bắt đầu phình lêng, từ bên trong ngàn vạn lỗ chân lông bắt đầu tràn ra máu tươi, một khí thế còn đáng sợ hơn bùng nổ từ người Trần Huyền Thiên.
Thiên Ma Bạo Huyết Đại Pháp!
Chỉ trong chớp mắt, thực lực Trần Huyền Thiên bạo tăng như là núi lửa phun trào, chân đạp nhẹ, một quyền nghênh đón một chưởng của tên cao thủ Bắc Chu đang ào tới.
“Bí thuật? Chút tài mọn thôi!”
Cường giả Bắc Chu phát ra âm thanh lạnh buốt, thủ chường nhấn xuống, hướng về Trần Huyền Thiên.
Rầm một tiếng, khắp vùng nổ tung, mặt đất thoáng chốc chìm xuống, đất đá phạm vi trong vòng hàng chục thước nát vụn, vô số luồng khí cuồn cuộn bạo phát, sóng khí tỏa ra như mưa dao.
Trần Huyền Thiên ho ra máu, mặt đỏ rực, thân thể nhanh chóng lui lại, điên cuồng gầm lên, mái tóc tung bay tứ tung, như một con thú thứ bị kích động phát điên, lao tới tên cường giả Bắc Chu kia.
“Mọi người lập tức rút lui, mau báo Giang Hữu sứ, ngay bây giờ nhất định phải rời đi!”
Trần Huyền Thiên hét to.
Bị một quyền uy lực mạnh nhất của hắn đánh trúng, tên cường giả Bắc Chu kia cũng không khá hơn, máu văng ra từ miệng, thân hình lùi lại, lộ ra một tia sát khí và căm hận.
Trước đó ở Lạc Nhật Sơn chiến với Mông Phóng, hắn bị thương nặng, đến nay vẫn chưa lành, thế mà bây giờ lão già Trần Huyền Thiên này cũng có thể đánh hắn tái phát thương thế.
“Chết đi!”
Hắn gầm giận dữ, lao tới, tay chém mạnh xuống Trần Huyền Thiên.
Trong tiếng nổ đùng đùng, cao thủ Hắc Liên Thánh Giáo bên cạnh liên tiếp tử vong, còn rất nhiều người bị khống chế, như bù nhìn bị ném sang một bên.
Tốc độ của Phong Hành Pháp Vương cực kì nhanh, lẩn tránh được vài tên cao thủ, không quan tâm gì cả lao thẳng về phía hậu viện, muốn báo cho Giang Thạch.
Tuy nhiên vừa mới chạy đến nơi Giang Thạch ở, đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi, cảm nhận được một luồng khí thế cực kỳ đáng sợ ào tới từ phía sau, trong miệng không kìm được mà rống lớn:
" Giang Hữu sứ, mau chạy!"
Không đoái hoài tới bất cứ thứ gì, Phong Hành Pháp Vương xoay người lại, hai tay đẩy thẳng ra phía sau.
Một bóng người sau lưng lộ ra vẻ nhe răng cười, khí tức kinh khủng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ.
Rầm một tiếng, khí thế bùng nổ, không gian như bị lún xuống, tựa như một ngọn núi đè qua, Phong Hành Pháp Vương phun máu, bay ngược ra sau đập mạnh xuống, hai cánh tay gãy, nội phủ tan nát, khuôn mặt đau đớn vô cùng.
“Hắc Liên Thánh Giáo, chỉ thế thôi à!”
Bóng người vỗ bay Phong Hành Pháp Vương, bật ra từng tiếng cười lạnh ghê rợn.
“Khổng... Khổng Đạo Huyền!”
Phong Hành Pháp Vương ho ra máu, lộ vẻ kinh ngạc.
“Tên của lão phu, ngươi cũng dám gọi thẳng?”
Ánh mắt Khổng Đạo Huyền lạnh băng, ngón tay điểm ra, một luồng kình lực màu đen nháy mắt bắn ra, nhanh như chớp, Phong Hành Pháp Vương không kịp phản ứng, luồng kình lực đó đã xuyên thấu ngực hắn, máu phun ra, bay ngược lại, ngực xuất hiện một lỗ máu rộng bằng một đốt ngón tay, cơ thể co giật, suýt tắt thở ngay tại chỗ.
“Tạm thời để ngươi sống, đợi ta xong việc với Giang Thạch, sẽ giải quyết ngươi!”
Khổng Đạo Huyền lạnh lùng, không giết chết Phong Hành Pháp Vương ngay.
Vì hắn cần hỏi một số việc.
Khổng Đạo Huyền nhìn chằm chằm phía trước, đôi mắt sắc bén như chim ưng, nhìn về phía căn phòng kia, mặt lộ tia sát khí nhạt, “Thật biết cách chịu đựng, đến giờ này cũng không thèm ra, phải chăng đang bế quan thời khắc mấu chốt, nếu vậy thì thật đúng là trời cũng giúp lão phu!”
Hắn chắp hai tay sau lưng, thân hình cao lớn, tiến thẳng về phía căn phòng phía trước, mắt lạnh băng, cũng không liếc nhìn, tay áo phất nhẹ, cánh cửa gỗ mục vỡ vụn.
Thân hình hắn bước thẳng vào phòng, chuẩn bị bắt Giang Thạch.
Tuy nhiên vừa bước vào, đột nhiên sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu lên, rồi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây là cái gì?
Trong phòng, có một cái kén máu khổng lồ treo lơ lửng, ánh đỏ rực rỡ, kinh hồn bạt vía, đang chậm rãi quay cuồng, từ bên trong kén máu truyền ra khí thế vô biên vô tận, dữ tợn kinh khủng, như thể bên trong ẩn nấp một con quái vật kinh khủng vậy.
Khổng Đạo Huyền chỉ kinh ngạc thoáng qua rồi lập tức nhanh chóng phản ứng lại, thân thể lướt qua, cả lòng bàn tay bừng đỏ, thoáng chốc to bằng một cái vạc sắt, hung hăng vỗ mạnh xuống.
Dù ngươi là cái quái gì, lập tức chết đi!
Rầm rầm!
Một tiếng nổ kinh khủng vang lên, long trời nở đất, lực lượng đạt tới gần một trăm vạn cân, cực kỳ khủng khiếp, đánh thẳng vào kén máu, lực lượng to lớn khiến cả căn phòng rung chuyển dữ dội, rồi lập tức tan hoang.
Vô số mảng vỡ, đá vụn bay tứ tung.
Nhưng chịu một công kích kinh khủng như vậy, kén máu vẫn không vỡ vụn ngay, mà vẫn đang quay chậm, ánh sáng đỏ rực càng thêm chói mắt.
Ánh mắt Khổng Đạo Huyền lạnh băng, vây quanh cái kén máu khổng lồ, toàn lực công kích, hai bàn tay nhanh như tia chớp, gầm lên, mang theo lực lượng kinh khủng không biết bao nhiêu.
Giống như vô số thiên thạch bắn tới từ mọi phía, dồn dập công kích cái kén máu.
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, cuối cùng, cái kén máu không chịu đựng nổi, bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ.
Sau đó đột nhiên nổ bung!
Nhưng ngay khi kén máu vừa bung ra, Khổng Đạo Huyền đột nhiên thay đổi sắc mặt, cảm nhận được một luồng khí thế hung mãnh đập vào mặt như một cơn cuồng phong, tức thì che phủ người hắn, mang tới một cảm giác đáng sợ vô tận không lường trước được.