Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251: Đồ Sát! Vô Địch! 2

Chương 251: Đồ Sát! Vô Địch! 2 Chương 251: Đồ Sát! Vô Địch! 2

Khổng Đạo Huyền đưa tay lên trời gầm lên.

“Cự Thần Cực Hạn!”

Xoạt!

Thân thể hắn lại phình lên, làn đa đỏ rực, cơ bắp sưng to, mái tóc trắng dựng đứng lên như từng căn dây thép, lao thẳng về phía bóng đen trước mặt.

Tuy nhiên hoàn toàn vô dụng, một khắc đối mặt, cánh tay hắn bị một bàn tay khổng lồ khác nắm chặt, chưa kịp phản ứng đã nghe rắc một tiếng, cả cánh tay Khổng Đạo Huyền bị bẻ nát, rồi giật mạnh một cái.

Ọc!

Máu bắn tung tóe, tiếng la hét đau đớn vang lên!

Khổng Đạo Huyền ôm bả vai đứt lìa, kinh hoàng gào thét, mái tóc bay múa, thân hình lảo đảo lùi lại.

Một cánh tay của hắn, thực sự bị đối phương xé ra.

Cả mạch máu, dây thần kinh, cơ bắp, xương ống trong tay cũng bị lôi ra ngoài.

Đau đớn khó có thể tưởng tượng ập tới!

Lúc này Khổng Đạo Huyền mới nhìn rõ được “quái vật” trước mặt.

Chỉ thấy “quái vật” này cao hơn 3 thước, toàn thân đỏ rực, cơ bắp sưng phồng, từng lỗ chân lông phun ra luồng huyết khí nóng ấm, trong miệng và mũi phát ra âm thanh hừ hừ, liên tục thở ra khí nóng.

Hàng loạt đường kinh mạch to và

Người kia tóc đen che khuất nửa mặt, ánh mắt lãnh đạm, trên tay vẫn cầm cánh tay đẫm máu của Khổng Đạo Huyền, gió thổi bay mảng tóc đen, lộ ra gương mặt của tôn ‘’quái vật’’ này.

“Giang Thạch, ngươi... ngươi là Giang Thạch? Không thể nào?”

Khổng Đạo Huyền che vết thương, lộ ra vẻ kinh hãi.

Giang Thạch, sao có thể đáng sợ đến thế?

Hắn đã khai phá thể chất thành công?

Còn kinh khủng hơn cả Mông Phóng?

“Ngươi là ai? Dám xâm nhập Thánh Giáo của ta!”

Giọng nói Giang Thạch trầm thấp, khàn khàn, như bị mất nước, toát ra khí thế đáng sợ, mắt tối om, bóp nát cánh tay trên tay.

Khổng Đạo Huyền lập tức cảm nhận được một áp lực kinh khủng, rống lên, ngón tay chỉ thẳng vào Giang Thạch.

“Thiên Khuyết Chỉ!”

Xèo xèo xèo xèo!

Bảy tám luồng ánh sáng đen như tia chớp bắn ra từ tay Khổng Đạo Huyền, ào thẳng tới Giang Thạch.

Thiên Khuyết Chỉ, bí pháp tuyệt thế của Khổng thị!

Thiên có khuyết, nhân cũng thế, một khi sử dụng, có thể gây sát thương tối đa cho kẻ địch.

Tuy nhiên!

Rầm rầm rầm rầm!

Giang Thạch vung tay áo lên, tất cả ánh sáng đen ào tới đều bị bàn tay hắn chặn lại, trên người hắn nổ tung ra từng luồng khí lãng, ngoài một vài vết đen mờ, hắn hoàn toàn không hề hấn gì.

Khổng Đạo Huyền hoàn toàn choáng váng.

Không thể nào!

Phòng ngự của gã này?

Hừ!

Thân thể Giang Thạch thoáng chốc biến mất, nhanh tới mức không thể nhìn rõ.

Lân Lôi Bộ!

Tóc gáy Khổng Đạo Huyền dựng đứng, không dám suy nghĩ gì, chân đạp mạnh xuống, quay người chạy trốn, nhưng quá chậm, Giang Thạch đã vọt tới từ phía sau, hai cánh tay cực kỳ hung mãnh vòng ra, ôm chặt lấy Khổng Đạo Huyền, siết mạnh.

Rắc rắc rắc rắc!

Tiếng xương gãy liên tiếp nghe cực kỳ rùng rợn, khiến mọi người tóc gáy dựng đứng, Khổng Đạo Huyền kêu gào thảm thiết trước nay chưa từng có.

Hắn cảm giác như có hai quả núi cổ khủng khiếp đang ép lại, nghiền nát, khiến xương sườn hắn vỡ vụn, xương ức tan nát, nội phủ rách tươm, huyết nhục và nội phủ phun ra từ miệng, lỗ mũi, hậu môn.

“Giang Thạch... Giang Thạch...”

Rầm!

Khổng Đạo Huyền như quả trứng, nổ tung ra ngay tại chỗ, Giang Thạch xé đôi hắn ngay chính giữa, hai đoạn thi thể bay ra xa, máu bắn tung tóe, tràng diện kinh khủng.

Vẻ mặt Giang Thạch lãnh đạm, bước thẳng ra ngoài, thính giác cực kì nhạy bén của hắn nghe rõ tiếng kêu la đau đớn và hỗn loạn bên ngoài.

Đột nhiên Giang Thạch bước chân chững lại, xoay người, mắt lạnh lùng bắn ra ánh sáng, thân thể lao nhanh về một phía.

Phong Hành Pháp Vương liên tục ho ra máu, có một vết thủng trên ngực, đang dằn vặt đau đớn, sắp không còn chống đỡ được nữa, khí tức yếu ớt.

Không suy nghĩ nhiều, Giang Thạch lấy ra một giọt huyết dịch xích đen, đút ngay vào miệng Phong Hành Pháp Vương.

“Mau, mau chạy đi, quân Bắc Chu hợp sức một đám thế gia phản đồ, đêm hôm tập kích Hắc Liên Thánh Giáo, chạy mau...”

Phong Hành Pháp Vương khó khăn nói, liên tục ho ra máu.

“Giáo chủ đâu?”

Giang Thạch hỏi.

“Giáo chủ bị chặn lại, chạy mau đi!”

Phong Hành Pháp Vương tiếp tục.

Mắt Giang Thạch lạnh băng, không suy nghĩ, thân thể nhanh chóng lao ra ngoài viện, toàn bộ tốc độ bùng nổ tới cực hạn, như là một cơn lốc cuồng bạo.

Vừa lao ra, chợt thấy hai tên cao thủ Bắc Chu nhếch môi cười, xông tới từ phía trước, trông thấy Giang Thạch đều ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng đã bị Giang Thạch đấm một quyền.

Rầm!

Một luồng nhiệt khí kinh khủng thoáng chốc bùng nổ, như hàng chục quả đạn pháo nổ tung, chỉ bằng lực lượng khủng khiếp từ quyền phong, hai cao thủ hoán huyết kia bị Giang Thạch nện bạo cơ thể, máu tươi văng tứ tung.

Toàn bộ mặt đất như bị cán một vệt sâu hàng chục thước, kéo dài hàng chục thước.

Vẻ mặt Giang Thạch lạnh lẽo, không dừng lại, lao thẳng tới, dọc đường bất cứ tên cường giả Bắc Chu nào đụng phải hắn đền bị một quyền của hắn nện bạo.

Không ai có thể chặn được một quyền của hắn.

Hấp thu huyết tinh Thiên Ma, nhục thân Giang Thạch bạo tăng đến tột đỉnh.

Tu vi cũng tăng mạnh, một bước đột phá đến Hoán Huyết lục trọng thiên!

Hiệu quả này, thật khó có thể hình dung!

Rất nhanh Giang Thạch xuất hiện bên ngoài, nhìn thấy xa xa Giáo chủ Hắc Liên đã lâm vào trạng thái điên cuồng, bạo huyết vẫn không phải đối thủ của tên cường giả kia, trong tiếng nổ liên hoàn, hắn chịu đựng bảy tám đòn, bay ngược ra xa, gầm lên giận dữ, tràn ngập giận dữ và không cam lòng, đâm mạnh xuống đất.

Giang Thạch tốc độ nhanh như chớp, gần như trong chớp mắt đã bay tới, vừa lúc tên kia vỗ xuống Trần Huyền Thiên, định chụp lấy Trần Huyền Thiên, Giang Thạch đã vỗ tới một chưởng.

Rầm rầm!

Mặt đất rung chuyển, tiếng nổ kinh khủng vang lên.

Vô số đá núi vụn vỡ bay tán loạn.

Thân thể Giang Thạch ổn định hạ xuống đất, sắc mặt âm trầm, mái tóc đen tung bay, thân thể bốc hơi nóng sục sôi, cầm thân thể Trần Huyền Thiên, đặt sang một bên, lập tức phong ấn huyệt đạo, cầm máu, đút vào miệng hắn một giọt chất lỏng xích đen, xoay người lại nhìn ra xa.

Chỉ thấy đối phương cũng đón được một chưởng của Giang Thạch mà yên ổn rơi xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua Giang Thạch.

Bình Luận (0)
Comment