Viên Phúc Hải giọng trầm trầm, khí thế đáng sợ.
Mấy ngày qua, Hải Kình Bang liên tiếp xảy ra biến cố, như thể bị một con rắn độc vô hình nhắm tới.
Liên tiếp nhiều phân đà bị tiêu diệt, tất cả đệ tử trong đó chết thảm, các công trình kiến trúc bị thiêu rụi, thiệt hại nặng nề.
Viên Phúc Hải đã nhiều lần phái trưởng lão đến trấn giữ các phân đà để răn đe bọn tiểu nhân, nhưng vẫn không có tác dụng, những phân đà vẫn bị tiêu diệt.
Thậm chí có cả trưởng lão ở cảnh giới Thánh Linh tứ trọng phản tổ đều bị giết!
Giống như phân đà trấn Thiết Nguyên này!
Cách đây hai ngày, hắn đã phái một trưởng lão Thánh Linh tứ trọng phản tổ đến nhưng cũng không qua khỏi được ba ngày!
"Bang chủ, tất cả thi thể đã kiểm tra xong, không một ai còn sống!"
Một tên đệ tử mặt mày xám xịt, báo cáo.
"Phế vật, một đám phế vật!"
Viên Phúc Hải lạnh lùng nói, đôi mắt đáng sợ nhìn về phía tiểu trấn, tiếng nói vang vọng khiến thiên địa rung chuyển,
"Hạng giá áo túi cơm, tưởng dựa vào thủ đoạn này có thể đánh bại Viên Phúc Hải ta sao? Quá ngây thơ! Từ hôm nay, cứ một phân đà của ta bị diệt, ta đồ một tiểu trấn chôn cùng, muốn chơi thì cứ đến, lão phu bồi tiếp tới cùng!’’
Sát khí nồng nặc, vô cùng kinh khủng. Bàn tay to lớn hung hăng phất một cái, lạnh lùng ra lệnh,
"Giết!"
"Tuân lệnh, bang chủ!"
Một trưởng lão chắp tay, lập tức hô to,
"Giết sạch dân chúng, không để sót một ai!"
Ầm ầm ầm!
Hàng trăm cao thủ Hải Kình Bang ùa ra, rút kiếm, giết chóc.
"Tha mạng, chúng ta vô tội!"
"Tha mạng, đại nhân!"
"Đừng giết ta, ta không biết gì cả..."
Ầm ầm!
‘’A!’’
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu bắn tung tóe.
Xác chết bay tứ tung.
Cả thị trấn như đang hứng chịu thảm họa diệt vong.
"Bang chủ, làm như vậy có được không? Dù sao dân làng cũng vô tội..."
Một trưởng lão thay đổi sắc mặt, không nhịn được lên tiếng.
"Ngươi cảm thấy bọn họ vô tội sao?"
Viên Phúc Hải lạnh lùng nhìn trưởng lão đó, nói,
"Phân đà Hải Kình Bang bị tiêu diệt, bao nhiêu người chết thảm, ngươi nghĩ bọn dân làng không hề hay biết gì sao? Biết mà không báo cáo chính là tội chết, ngươi vẫn còn cảm thấy chúng vô tội?"
"Đúng... đúng vậy, bang chủ."
Trưởng lão nuốt nước bọt, cố nói.
Trong một quán trọ tầm thường.
Mấy thanh niên nam nữ thay đổi sắc mặt, chuẩn bị lao ra ngoài.
Nhưng nhanh chóng bị một người nam tử trung niên ngăn lại.
"Đừng hấp tấp, Viên Phúc Hải đang ở ngoài kia, lộ diện là chết chắc!"
Người nam tử cất giọng trầm thấp.
"Viên Phúc Hải quá tàn nhẫn, ra tay với cả dân làng, nếu không ngăn cản, cả thị trấn sẽ bị tàn sát!"
Một thiếu nữ xinh đẹp nghiến răng.
"Chính việc Viên Phúc Hải ra tay với dân làng đã chứng tỏ hắn đã đường cùng rồi, chúng ta đã đánh trúng điểm yếu của hắn!"
Người nam tử lạnh lùng nói.
"Nhưng cũng không thể hy sinh bao nhiêu sinh mạng dân làng để đánh cược chứ?"
Nữ tử vẻ mặt lo lắng.
"Ngươi còn quá trẻ, phải nhớ, kẻ giết chết những dân làng này là Viên Phúc Hải, không phải chúng ta! Tội ác đều thuộc về Viên Phúc Hải, giờ hắn đã là chó cùng dứt dậu, làm như vậy chỉ khiến kẻ thù ngày càng nhiều, lan truyền ra ngoài, phe ủng hộ Hương Thủ Giáo chúng ta sẽ càng lớn, sớm muộn gì cũng sẽ bắn ngược lại Viên Phúc Hải, kết cục của hắn hẳn sẽ thảm hại gấp mười lần, thậm chí trăm lần những dân làng này."
Người nam tử lạnh lùng nói:
"Những sinh mạng này sẽ không uổng phí, cứ mỗi người chết sẽ kéo Viên Phúc Hải gần vực sâu thêm một phần."
"Nhưng ta vẫn thấy quá tàn nhẫn."
Nữ tử thay đổi sắc mặt.
"Tàn nhẫn? Những tội ác Viên Phúc Hải gây ra so với bây giờ thì tính là gì?’’
Người nam tử lạnh lùng nói,
"Bây giờ chúng ta lập tức rời đi, tìm Đông Phương Trưởng Lão, mục tiêu kế tiếp là Bạch Long Thành."
"Bạch Long Thành? Văn Trưởng Lão định đối phó ai?"
Một thanh niên hỏi ngay.
"Nghe nói gần đây Viên Phúc Hải mới thu một tên chó săn mới, thực lực kinh khủng , rất được Viên Phúc Hải coi trọng. Nếu tiêu diệt luôn hắn, Viên Phúc Hải chắn chắn sẽ phát điên hơn."
Người nam tử nói.
"À?"
Mọi người mắt sáng lên.
Sau đó bọn họ nhanh chóng rời khỏi, thân ảnh lướt nhanh, biến mất nhanh chóng.
"Bang chủ, manh mối về cái chết của đại công tử đã xác định!"
Đột nhiên, một hắc y nhân bay tới, nghiêm túc đưa một bức mật tín cho Viên Phúc Hải.
Viên Phúc Hải mắt lạnh lẽo, vội vàng nhận lấy mật tún, lấy ra đọc, ánh mắt như điện.
Từng dòng chữ ánh vào mắt hắn.
"Bạch Hà Bang!"
Giọng hắn lạnh buốt, sát khí lan tràn.
Các trưởng lão bên cạnh đều thay đổi sắc mặt.
Thật sự là bọn chúng?
"Bang chủ, Bạch Hà Bang được thanh Thành Môn hậu thuẫn, thực lực thanh Thành Môn không thua gì Kim Linh Môn chúng ta, chuyện này có nên báo với môn chủ không?"
Một trưởng lão lên tiếng.
Viên Phúc Hải tức giận sôi trào trong lòng.
Thanh Thành Môn dám giết chết người thừa kế duy nhất của hắn!
Tuy nhiên, Viên Phúc Hải cuối cùng vẫn không để cơn giận làm mờ mắt, hắn gật đầu u ám nói:
"Ta sẽ đi nói chuyện với môn chủ."
Đây là việc lớn.
Không còn chỉ là xung đột giữa các bang phái nữa.
Một khi chiến tranh bùng nổ, Kim Linh Môn và Thanh Thành Môn cũng sẽ bị lôi kéo vào.
Tam Thập Lục Liên Minh sẽ xuất hiện nội bộ rạn nứt.
Đây không còn là việc hắn có thể tự quyết định được nữa.
"Vậy bọn chuột nhắt ẩn nấp trong bóng tối thì sao?"
Một trưởng lão khác hỏi.
Những con chuột này tất nhiên chỉ là đám người liên tiếp tiêu diệt các phân đà Hải Kình Bang những ngày qua.
"Bảo các trưởng lão trong bang để mắt tới."
Viên Phúc Hải lạnh lùng nói.
"Vâng, bang chủ."
Đám người chắp tay.
...
Trong phòng.
Giang Thạch một mở mắt ra lần nữa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt lóe lên, vui mừng.
"Xong!"
Không ngờ thiên phú của ta trong lĩnh vực tu luyện công pháp tinh thần lại cao đến thế.
Nhờ thiên phú Thấu Thị và Ngộ Đạo, tiến độ tu luyện của Giang Thạch với những bí tịch này nhanh đến khó tin.
Chỉ trong vỏn vẹn bảy ngày.
Năm cuốn bí tịch đã được hắn tu luyện đến cảnh giới cao thâm.
"Xem tình hình này, chắc không đến mười ngày nữa, tất cả đều có thể tu luyện đến viên mãn, lúc đó thử hợp nhất lại, sẽ có thể chính thức bước vào cảnh giới Thánh Linh!"
Giang Thạch tự nói.
Một cánh đại môn chưa từng có đang mở ra trước mặt hắn!
...