Năm ngày sau.
Mây đen kéo đến.
Mưa bão ập tới.
Toàn bộ Bạch Long Thành một lần nữa chìm trong màn mưa, lộp độp ào ào, khắp nơi đều là tiếng mưa rơi.
Đường phố có rất ít người đi lại, chỉ có hai bên tửu lâu, trà lâu, vẫn đầy những nhân sĩ giang hồ.
Trong một khách điếm bí mật nào đó.
Đám người Văn Trưởng lão, nữ tử mỹ lệ vừa rời thị tiểu trấn trước đây đã tập hợp ở đây từ lâu.
Ngoài đám người này ra còn có vài cao thủ xa lạ.
Người dẫn đầu là một lão giả mặc trường bào màu vàng, vẻ mặt hiền từ, râu tóc bạc phơ, lúc nào cũng nở nụ cười hòa ái, khí thế sâu thẳm khiến người ta khó lường.
Bên cạnh hắn là những cao thủ cầm trường thương, cầm đại đao, đều mặt mũi tươi cười.
"Đông Phương Trưởng lão, các ngươi cuối cùng cũng đến."
Nữ tử mỹ lệ Hương Lăng cười nói.
Nàng cực kỳ xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, thêm vào đó tập võ nên eo nhỏ mảnh mai, cười duyên rạng rỡ, mắt sáng lung linh.
"Ha ha, mấy ngày này cũng không phải lãng phí, gần đây chúng ta đã gặp lại Ngô công tử, Lục công tử, từ nay về sau việc của chúng ta ở Bạch Long Thành sẽ do hai vị công tử định đoạt."
Đông Phương Trưởng Lão cười nói.
"Ồ? Ngô công tử, Lục công tử đến rồi sao?"
Mắt nữ tử Hương Lăng sáng lên, lộ vẻ vui mừng.
Các thanh niên khác bên cạnh cũng thế, mắt tràn đầy hướng tới, hơi thở trở nên gấp gáp, dường như sắp được gặp thần tượng vậy.
"Đúng vậy."
Đông Phương Trưởng Lão mỉm cười, cảm khái nói:
"So với Ngô công tử, Lục công tử thì bọn lão phu đây thật sự chỉ là một đám lão già. Trước giờ lão phu không tin thế giới có thiên tài, nhưng cho đến khi gặp được họ, lão phu mới thực sự cúi đầu, dù là tính cách hay thiên phú, hai người đó hoàn toàn không có tì vết, dưới sự lãnh đạo của họ, Hương Thủ Giáo chắn chắn sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ."
Mọi người gật đầu nhất trí.
Ngay cả Văn Trưởng Lão cũng thán phục.
Sóng sau đẩy sóng trước.
Thế hệ sau vượt xa thế hệ trước!
Quả đúng là không sai!
"Đúng rồi, Văn Trưởng Lão, thuộc hạ của Viên Phúc Hải mấy ngày nay điều tra ra sao?"
Đông Phương Trưởng Lão hỏi.
"Tên đó tính cách kỳ quặc, như con rùa rút đầu vậy, liên tiếp mấy ngày cũng không bò ra ngoài, dù chúng ta dùng bất cứ phương pháp gì cũng không thể dụ hắn ra, thật làm người ta tức giận, nếu không phải trước đây hắn từng đánh bại cao thủ Thánh Linh tứ trọng phản tổ, lão phu đã muốn xông thẳng vào cưỡng chế tiêu diệt hắn."
Văn Trưởng Lão mặt mày cau có nói.
"Ồ? Dù thế nào cũng không chịu ra à?"
Đông Phương Trưởng Lão nhíu mày.
"Đúng vậy, cho nên ta mới chờ các ngươi tới đây."
Văn Trưởng Lão nói.
Đông Phương Trưởng Lão liếc nhìn mấy người bên cạnh.
"Không ngờ tên này lại sợ chết thế."
Một cao thủ cầm trường thương nói:
"Nhưng hắn đã giết bao nhiêu người vô tội, nghĩ rằng cứ ẩn nấp là thoát sao? Đông Phương Trưởng Lão, hay là chúng ta cùng ra tay, xông vào chỗ ở của hắn, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt hắn!"
"Không được."
Đông Phương Trưởng Lão lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:
"Nơi này dù sao cũng là bên trong Bạch Long Thành, cường giả như mây, chỉ cần ra tay sẽ gây chấn động lớn, nếu khiến Viên Phúc Hải chú ý tới, bọn ta sẽ chết không có chỗ chôn. Dù đã gia nhập Hương Thủ Giáo, lão phu cũng đã đem sinh tử đặt sang một bên, nhưng cái chết vô nghĩa như thế chẳng qua là ngu xuẩn mà thôi."
Cao thủ cầm trường thương cau mày hỏi:
"Vậy phải làm thế nào?"
"Vẫn phải dụ, dụ rắn ra khỏi hang, không thì cũng phải dụ hắn rời Tây Thành mới được."
Đông Phương Trưởng Lão nói:
"Kéo hắn về Nam Thành, Nam Thành là khu ổ chuột, lộn xộn tất cả các bang phái, nhãn tuyến của Hải Kình Bang ở đó rất thưa thớt, là một địa điểm thuận lợi nhất để ra tay!"
Văn Trưởng Lão suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
"Cũng được, vậy thử dụ hắn thêm một lần nữa xem sao!"
"Ân, lần này có thể làm ồn ào hơn một chút."
Đông Phương Trưởng Lão bình thản nói:
"Nơi ở của hắn dường như gọi là Tam Phúc sòng bạc, vậy chúng ta cướp sòng bạc đi, không tin hắn không ra."
Văn Trưởng Lão và đám người lập tức gật đầu đồng ý.
"Đại, đại, đại!"
"Tiểu, tiểu, ta còn đặt tiểu nữa!"
"Ba sáu, báo! Thắng sạch!"
"Cmn, lại thua nữa rồi, lấy cho ta năm trăm lượng nữa!"
Có người gầm lên, tức giận đập bàn.
"Văn tam gia lại vay năm trăm lượng!"
Tiểu nhị bên cạnh hô lên một tiếng, nhanh chóng ghi chép.
"Văn tam gia, hôm nay vận khí ngươi không tốt, thôi dừng lại đi, đợi ngày khác quay lại đánh bạc, ngươi đã vay ở đây sáu ngàn lượng rồi."
Chưởng quỹ sòng bạc đi tới, mặt mũi tươi cười, nói.
"Hừ, ngươi tưởng takhông có tiền trả à?"
Văn tam gia lạnh lùng cười, hắn là một người nam tử trung niên mặt mày thô kệch, tay đầy lông đen, thân hình cao to, khí thế cuồng dã.
"Có tiền, ngươi có tiền, nhưng dù có nhiều tiền đến đâu, ngươi cũng đã vay quá nhiều rồi."
Chưởng quỹ cười nói.
"Theo ta thấy hơn phân nữa sòng bạc này của ngươi gian lận!"
Văn tam gia mắt lạnh nhìn, đập một cái lên bàn, bộp một tiếng, trực tiếp rung nứt xúc xắc trong chén. Thấy xúc xắc vỡ vụn, lộ ra bên trong vài khối chì nhỏ.
Mắt Văn tam gia lóe lên, đột ngột đứng bật dậy từ ghế, quát:
"Mọi người có thấy không, trong xúc xắc có gắn chì, sòng bạc thật sự gian lận!"
Ồ!
Tất cả khách nhân đều ồ lên kinh ngạc.
"Cmn, Tam Phúc sòng bạc dám gian lận, chả trách ta thua nhiều thế, phá sập sòng bạc này!"
Bộp!
Một thanh niên tức giận, đá một cái, cả cái bàn bạc nặng trĩu bị đá bay lên bảy tám vòng, đập mạnh vào góc tường.
Đống bạc trên bàn bay tung tóe khắp nơi.
"Sòng bạc gian lận, phá sập nó đi!"
Các nơi khác cũng vang lên tiếng hô hào, liên tiếp có người đập bàn đứng dậy, đạp đổ bàn ghế khiến cả sòng bạc lộn xộn.
Những khách nhân còn lại mắt đỏ ngầu, thấy bạc bay tứ tung liền kêu lên, vội vàng chen lấn nhặt.
Chưởng quỹ thay đổi sắc mặt, gào thét:
"Bình tĩnh, tất cả bình tĩnh, đây là địa bàn của Hải Kình Bang, các người muốn chết sao?"