Tổng bộ Hải Kình Bang.
Khuôn mặt Viên Phúc Hải u ám đáng sợ, ánh mắt khủng bố, một đường quay trở về, ngọn lửa giận dữ trong lòng gần như không thể kiềm chế được, vung tay một cái, một luồng khí thế kinh khủng phún ra, lập tức đập nát con sư tử đá ở một bên.
"Không chủ trì công đạo cho ta, còn bàn luận đại cục, cái gì gọi là đại cục? Bổn tọa vất vả bên ngoài, quên mình vì tông môn, đánh xuống cơ nghiệp to lớn, cung dưỡng toàn bộ Kim Linh Môn, kẻ muốn mạng ta nhiều vô kể, không những không chia sẻ gánh nặng mà còn thường xuyên gây thêm rắc rối, bây giờ nhi tử ta bị Bạch Hà Bang giết, bọn hắn lại thờ ơ vô cảm, còn nói cho ta cái gì đại cục? Tốt cho một cái đại cục!"
Giọng Viên Phúc Hải dữ tợn khủng bố, khí tức trên người như núi lửa sắp phun trào, khiến người ta tim đập chân run.
Trưởng lão bốn phía ai nấy đều tâm thần chấn động, không dám nói thêm lời gì.
Đúng lúc này!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một trưởng lão vội vã chạy tới báo: "Bang chủ, khu vực của Giang Tổng Quản bắt được vài tên tình nghi, có vẻ liên quan đến thế lực bí ẩn liên tục tiêu diệt bốn phân đà của Hải Kình Bang chúng ta!"
"Hả?"
Viên Phúc Hải đột ngột quay đầu lại, ánh mắt bắn ra tia sáng đáng sợ, nghiêm túc nói: "Có thể xác định không?"
"Gần như có thể chắn chắn, hiện đang tra tấn lấy cung, theo lời khai của người ở sòng bạc, bọn chúng đã nhiều lần rình rập sòng bạc, liên tục gây rối, lần này còn dám ra tay ngay bên trong sòng bạc, rõ ràng có mưu đồ từ trước."
Trưởng lão chắp tay nói.
"Tốt lắm, quả thật tốt lắm."
Đôi mắt Viên Phúc Hải nheo lại, nói: "Dưới tay bổn tọa cuối cùng cũng có nhân tài, luôn có thể chia sẻ gánh nặng cho bổn tọa đúng lúc, truyền lệnh xuống, ghi cho Giang Tổng Quản một đại công, ngoài ra, tra cho bằng được lai lịch của bọn chúng."
"Vâng, bang chủ."
Trưởng lão cúi đầu nhanh chóng rời đi.
"Nếu tất cả mọi người đều như Giang Thạch, chia sẻ gánh nặng cho bổn tọa, bổn tọa đâu phải mệt mỏi như thế này."
Viên Phúc Hải lạnh lùng nói.
"Bang chủ hồng phúc tề thiên, Giang Tổng Quản là phúc tinh chuyển thế, có Giang Tổng Quản trợ giúp, bang chủ chắn chắn thống trị một phương!"
Bên cạnh, một trưởng lão lập tức nịnh hót, chắp tay nói.
"Đúng vậy, Giang tổng quản tuổi còn trẻ nhưng thực lực phi phàm, thật đáng kinh ngạc, có hắn quả thực là may mắn của Hải Kình Bang, chắn chắn sau này có thể phụ tá bang chủ thống trị một phương."
Các trưởng lão khác cũng lên tiếng.
"Đủ rồi!"
Giọng điệu Viên Phúc Hải lạnh lẽo, nói: "Không biết bổn tọa ghét nhất đám nịnh hót sao?"
Vẻ mặt mọi người thay đổi, lập tức im lặng.
Viên Phúc Hải cảm xúc dâng trào, đôi mắt lộ vẻ lạnh lẽo, nói: "Phong Thiên Liệt giết ái tử ta, Kim Linh Môn dù không chủ trì công đạo cho ta, nợ máu này nhất định phải trả, hắn giết con ta, ta giết cả nhà hắn."
Mọi người thay đổi sắc mặt, nhìn Viên Phúc Hải.
"Phong Thiên Liệt không phải cực kỳ coi trọng một tên cháu nội sao?”
Viên Phúc Hải âm lãnh nói.
"Bang chủ muốn nói Phong Tiêu Thiên?"
Một trưởng lão nhịn không được lên tiếng.
"Ừm, thông tri Liệt Hỏa trưởng lão đến gặp ta!"
Viên Phúc Hải lãnh đạm nói, quay người đi vào Kim Điện.
Mọi người tâm thần chấn động, lập tức hiểu ra.
Liệt Hỏa trưởng lão là cao thủ số 2 Hải Kình Bang, thực lực khủng bố, là cánh tay phải của Viên Phúc Hải.
Điều quan trọng hơn, người này cực kỳ không có cảm giác tồn tại, ẩn cư năm này qua năm khác, chỉ khi nào bang phái gặp khó khăn mới xuất hiện.
Nói hắn là cái bóng của bang chủ cũng không đủ!
Bang chủ muốn Liệt Hỏa trưởng lão ra tay lần nữa?
...
Mưa rào vừa dứt.
Thiên địa quang đãng.
Mặt đất ẩm ướt toát mùi thơm dịu của cỏ cây.
Trong một tiểu trấn phồn hoa.
Một tên nam tử mặc y phục đoản đả, mặt tái thước, thở hổn hển, chạy loạn như điên, lao thẳng vào nội thị.
Khi nhìn thấy cánh đại môn gỗ nâu ở phía trước, hắn đâm sầm qua, lao vào trong.
"Đại sự không xong, Đông Phương trưởng lão, Văn trưởng lão bị giết!"
Nam tử vừa xông vào liền kêu khóc thảm thiết.
Trong phòng, mấy bóng người hiện ra.
Hàng chục bóng người nhanh chóng xông ra theo sau, vây chặt gã nam tử lại. Tất cả đều kinh ngạc.
Trong đám người xuất hiện hai thanh niên tuấn tú, một người hỏi:
"Ngô Phương, đừng hoảng, nói xem chuyện gì đã xảy ra?"
Vị thanh niên này quá mức hoàn hảo, thân hình cao lớn, mặc trường bào màu xanh, mái tóc đen nhánh như mực, ngũ quan góc cạnh tuấn mỹ, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm giống như bầu trời đêm, toát lên một loại mị lực khó tả, khí chất trên người như gió xuân, khiến người ta thấy thoải mái vui vẻ.
Dường như ai gặp hắn cũng phải tự ti mặc cảm, đều phải lu mờ bên cạnh hắn.
Lục Viêm, Lục công tử!
Thiên tài tiếng tăm lừng lẫy trong Hương Thủ Giáo.
Cho dù là nhân phẩm hay tu vi đều đạt đến cảnh giới khó mà tưởng tượng nổi, giống như thiên kiêu chi tử trong Hương Thủ Giáo vậy, tự nhiên toát ra khí chất lãnh đạo, khiến mọi người tự phục tùng.
Bên cạnh hắn, còn một vị thanh niên khác.
Người này trông thanh tú, khí chất cũng ôn hòa hơn, làn da như ngọc, mặc bộ y phục trắng tinh, đứng trong đám đông rất dễ nhận ra, tịnh lệ.
Đôi mắt sáng ngời như viên đá quý đen.
Mũi thẳng tắp, như tác phẩm điêu khắc hoàn hảo nhất.
Cho dù đứng yên bất động, vẫn tự nhiên trở thành tâm điểm của mọi chú ý.
Ngô Càn, Ngô công tử!
Là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy khác trong Hương Thủ Giáo.
Nhưng nói là công tử, thật ra bất kỳ ai cũng nhận ra đây là một thiếu nữ, lại cực kỳ xinh đẹp, khiến vô số người phải quỳ dưới gấu quần nàng.
Hai người xuất thân vô cùng bí ẩn, được biết gia nhập Hương Thủ Giáo cách đây hai năm.
Kể từ đó liên tiếp lập chiến công, một đường đánh lên thành tựu tuyệt thế thiên kiêu trong Hương Thủ Giáo.
Mọi chuyện bất khả thi qua đôi bàn tay của bọn họ đều có thể trở thành có thật.
Chỉ trong vòng hai năm, đã khiến vô số trưởng lão phải phục tùng!
"Sau khi Đông Phương trưởng lão và những người khác tiêu diệt xong phân đà Hải Kình Bang ở Phục Linh trấn liền hướng mục tiêu đến một tên bộ hạ của Viên Phúc Hải trong Bạch Long Thành, sau khi bàn bạc chiến lược, Văn trưởng lão dẫn Hương Lăng cô nương cùng mấy người khác tới dụ rắn ra khỏi hang, mong tiêu diệt tên đó, nhưng...
kết cục là tất cả đều thất bại, tên đó thực lực quá mạnh, một mình giết chết tất cả mọi người, tức cả Đông Phương trưởng lão, Ma Thương, Liệt Đao đều chết hết!"
Nam tử y phục đoản đả mặt tái nhợt, nghẹn ngào nói.
"Cái gì?"
"Sao lại như vậy được?"
"Họ nhắm vào người nào? Văn trưởng lão và Đông Phương trưởng lão đâu đến nỗi liều mạng như thế!"
Mọi người kinh hãi.
"Là bộ hạ mới của Hải Kình Bang, tên là Giang Thạch, được biết cảnh giới chỉ là Hoán Huyết Viên Mãn, nhưng lại đánh bại được Viên Thiên Nhân cảnh giới Thánh Linh tứ trọng phản tổ nên Đông Phương trưởng lão liền quyết định liên thủ vây công giết hắn, nhằm khiến Viên Phúc Hải thêm điên cuồng, nhưng không ngờ tất cả đều chết."