Nam tử y phục đoản đả đau đớn nói.
"Giang Thạch?"
Ngô Càn nhẹ nhàng cau mày, bất giác liếc nhìn Lục Viêm bên cạnh.
Lúc này Lục Viêm cũng nhíu mày, ngẫm nghĩ, nói: "Tình hình này xem ra Giang Thạch hẳn là che giấu tu vi."
"Lục thiếu gia, xin hãy báo thù cho Đông Phương trưởng lão!"
Nam tử y phục đoản đả nức nở.
Đám người cũng lần lượt nhìn Lục Viêm.
"Yên tâm, bằng hữu của ta đâu dễ giết như vậy."
Lục Viêm mỉm cười đáp: "Ai cũng biết, Lục Viêm ta rất coi trọng bằng hữu, giết bằng hữu ta, dù là ai, ta cũng sẽ để hắn trả giá bằng máu, từ trước đến nay, chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?"
"Vậy mới tốt, có lời này của Lục thiếu gia, Đông Phương trưởng lão dưới suối vàng cũng sẽ nhắm mắt thanh thản."
Nam tử y phục đoản đả vội vàng lau nước mắt.
"Lục ca, tên đó có lẽ không dễ trêu, chúng ta nên bàn bạc trước đã."
Ngô Càn lên tiếng.
"Ha ha, một tên Thánh Linh tứ trọng phản tổ mà thôi."
Lục Viêm lắc đầu cười nói, nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Ngô Càn, nói tiếp:
"Tin tưởng ta, ta sẽ để hắn phải trả giá. Hải Kình Bang cũng sẽ phải ẩn nhẫn lại, ẩn mình lẩn trốn một thời gian. Ít nhất trong một thời gian ngắn, bọn chúng sẽ không dám hành động liều lĩnh nữa đâu."
Tay Lục Viêm đút túi, nở nụ cười bước vào trong phòng.
Nhìn bóng lưng Lục Viêm, đôi mắt đen láy của Ngô Càn lóe tia sáng lấp lánh, dường như có niềm tin mãnh liệt vào hắn.
Những gì Lục ca từng nói, dường như chưa bao giờ sai qua.
"Tiểu tử này xem ra còn ẩn giấu át chủ bài, dám tự mình đối đầu Hải Kình Bang, thật đúng là gan to bằng trời."
Trong góc tường khuất, một lão giả gầy guộc mặc trường bào đen bất giác xuất hiện, mắt nhìn về phía Lục Viêm.
"Làm thế nào đây? Có nên đưa tiểu thử trở về không? Mấy ngày nay tiểu thư bị hắn mê đến thần hồn điên đảo rồi, trong gia tộc đã có nhiều âm thanh bất mãn nổi lên, xét về thực lực và thân phận, ta cũng đánh giá cao tiểu tử này nhưng so với tiểu thư vẫn còn kém xa lắm."
Một lão già khác cũng âm thầm xuất hiện kế bên.
Lão giả gầy gò cau mày, cười khổ: "Vấn đề là giờ tiểu thư không chịu rời đi, chúng ta đã khuyên không biết bao nhiêu lần rồi, đều như vậy, không tiện cưỡng ép, thật đúng là vô kế khả thi."
"Bằng không trực tiếp nói thẳng ra, tiểu thư ở với tiểu tử càng lâu sau này chỉ khiến hắn gặp càng nhiều rắc rối mà thôi."
Lão giả kia cất giọng.
"Ừm, lát nữa quay lại nói chuyện với tiểu hư một lần nữa."
Lão giả gầy gò gật đầu.
Trong phòng...
Ngón tay Lục Viêm nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay phải, đôi mắt đen lóe tia sáng kỳ dị, gọi ở trong lòng: “Sư phụ!”
Phịch!
Một luồng hồn phách trắng bệch quỷ dị, đầy vẻ bất đắc dĩ hiện ra từ chiếc nhẫn, nói: “Tiểu tử ngươi thật sự biết gây rắc rối đấy.”
“Sư phụ, có cách nào có thể cầm xuống Giang Thạch mà không để Hải Kình Bang chú ý đến không?”
Lục Viêm hớn hở.
“Có chứ.”
Luồng hồn phách bất đắc dĩ đáp: “Cách tốt nhất là đầu độc.”
“Đầu độc ư?”
“Đúng, đầu độc là cách ít tốn sức và đơn giản nhất.”
Luồng hồn phách mỉm cười: “Ta có một phối phương gọi là Túy Sinh Mộng Tử, không màu, không vị, bay hơi thành khói, một khi bao trùm đối phương, những người dưới cảnh giới Thánh Linh lục trọng phản tổ sẽ trúng độc mê man, tê liệt hoàn toàn.”
“A? Sư phụ mau chỉ phối phương cho ta.”
Lục Viêm hớn hở nói.
“Tiểu tử ngươi.”
Luồng hồn phách lắc đầu, giơ ngón tay chạm lên trán Lục Viêm, lập tức một lượng lớn thông tin tràn vào não của hắn: “Trong phối phương có hai loại dược liệu hiếm thấy, ngươi phải chuẩn bị cho kỹ, đúng rồi, quên nhắc là người nhà Ngô nha đầu lại tới rồi, có vẻ lần này quyết tâm muốn đưa nàng đi.”
“Ngô muội?”
Nét mặt chàng trai nhíu lại.
“Đúng, bối cảnh sau lừng Ngô nha đầu rất sâu, biết quá nhiều bây giờ sẽ không tốt cho ngươi, chỉ khi nào ngươi thật sự mạnh lên mới có tư cách đi tìm Ngô nha đầu.”
Hồn phách trắng lơ lửng nói.
“Sư phụ, lúc đó ngươi sẽ giúp ta chứ?”
Lục Viêm lặng thinh hỏi.
Hồn phách trắng ôn hòa nhìn gương mặt Lục Viêm, nói: “Ngươi là đồ đệ duy nhất của ta, nếu ta không giúp ngươi thì giúp ai, yên tâm, đợi đến lúc ta khôi phục đỉnh phỏng, dù là bối cảnh Ngô nha đầu có sâu đến mức nào, ngươi cũng không cần sợ hãi gì nữa.”
Lục Viêm hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu.
“Lục Viêm ca...”
Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng nói trong trẻo của Ngô Càn.
...
Thời gian trôi qua.
Yên lặng không tiếng động.
Ba ngày sau sự kiện ở sòng bạc.
Trong thời gian đó, lại xảy ra không ít chuyện lớn trong Bạch Long thành, khiến cả thành chấn động.
Đó chính là cái chết thảm của Phong Tiêu Thiên, cháu nội được sủng ái nhất của Phong Thiên Liệt, bang chủ Bạch Hà Bang.
Theo lời đồn, tử tướng của Phong Tiêu Thiên khủng khiếp vô cùng, nửa người bị đánh nổ tung thành huyết vụ.
Khi được phát hiện bởi đệ tử Bạch Hà Bang, người chỉ còn nửa khuôn mặt, tất cả cao thủ theo hộ cũng chết cực kỳ thảm khốc.
Cả Bạch Hà Bang như điên như dại.
Liên tục mấy ngày Bạch Hà Bang như chó điên kiếm tung tích hung thủ khắp thành.
Không biết bao nhiêu thế lực bị tai bay vạ gió.
Hầu như mọi sản nghiệp sinh ý trong thành đều chịu tổn thất trầm trọng.
Trong khi Bạch Hà Bang phát điên thì Hải Kình Bang của Viên Phúc Hải vẫn ngang nhiên không có ý định nhượng bộ, thậm chí cứng rắn đối đầu, khiến hai bang phái lớn đã xung đột mấy vụ lớn nhỏ trong Bạch Long thành.
Cả thành như có cảm giác như giông bão sắp đến.
Theo tin đồn...
Rõ ràng chính Hải Kình Bang đã giết chết cháu nội sủng ái nhất của Phong Thiên Liệt!
Đám người đều cảm giác được một trận chiến lớn sắp bùng nổ.
Vì thế Phong Thiên Liệt còn trực tiếp hẹn gặp Viên Phúc Hải đối đầu.
Hai tuyệt đỉnh cường giả mạnh nhất Bạch Long Thành kém chút đánh nhau ngay tại chỗ.
Sau cuộc giằng co, đêm hôm đó, có hai trong lục đại hộ pháp của Viên Phúc Hải bị tiêu diệt.
Viên Phúc Hải giận tím mặt.
Rồi đến ngày thứ ba, bên trong Bạch Hà Bang cũng xảy ra thảm sát kinh hoàng, tám tên trưởng lão bị giết trong đêm.
Hơn nữa, Phong Thiên Liệt có thêm hai cháu nội nữa bị hại.
Một chắt trai mới 3 tuổi bị nhấn chết trong bể phân gây chấn động.
Mọi người nhận ra, hai bang phái lớn đang âm thầm giết lẫn nhau.
Có lẽ ngòi nổ sắp cháy rồi!
Lúc này.
Tổng bộ Kim Linh Môn.
Môn chủ Dương Thiên Đạo nổi điên lên, túm lấy một cái kim ấn đập mạnh vào người Viên Phúc Hải kèm theo tiếng đùng, gầm lên: “Viên Phúc Hải, ngươi làm cái gì vậy? Ta đã nói bao nhiêu lần, để ngươi tạm thời ẩn nhẫn, mà ngươi vẫn hành động lỗ mãng như vậy, ngươi có biết chuyện này gây ảnh hưởng như thế nào trong Tam Thập Lục Liên Minh không? Ngươi biết ngươi đã trở thành tội nhân chưa?”
“Không phải ta làm.”
Viên Phúc Hải lạnh lùng nói.
“Không phải ngươi thì còn ai nữa?”
Dương Thiên Đạo gầm gừ.
“Ta không biết.”
Viên Phúc Hải trả lời lạnh băng.
“Ngươi... Hay lắm! Thật hay!”
Dương Thiên Đạo giận run người, đánh bốp một phát mạnh xuống bàn, quát: “Cút! Cút cho ta!”
Viên Phúc Hải không nói hai lời, quay người bước đi, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, sát ý trong lòng không thể kiềm chế.
Bạch Hà Bang muốn chơi ám chiêu với hắn.
Vậy hắn sẽ chiều theo tới cùng.
Con trai, cháu trai, thân nhân của Phong Thiên Liệt, hắn đồ cho bằng sạch!
Một nơi khác.