Một đêm trôi qua.
Mặt trời mọc, rừng núi thanh u.
Thỉnh thoảng có từng đợt tiếng chim hót líu lo truyền đến, thanh thúy dễ nghe.
Toàn bộ Vô Lượng đạo quán lại không còn một tia thanh âm nào, hoang vu vắng vẻ.
Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy Vô Lượng Đạo Quán đã là một mảnh hỗn độn, cửa lớn vỡ nát, vách tường sụp đổ, các gian phòng cũng đều có dấu vết bị cướp đoạt qua, cũng không còn thấy được một bóng người nào nữa.
Giống như từng tao ngộ sơn tặc vậy.
Giờ phút này, hai đạo nhân ảnh khuôn mặt kinh nghi, đang đứng sừng sững ở trên một khu kiến trúc của Vô Lượng đạo quán, tầm nhìn bao quát, quan sát toàn bộ Vô Lượng đạo quán.
-Vô Lượng đạo quán bị diệt môn? Tại sao có thể như vậy?
Một tên lão giả mặc trường bào trắng như tuyết, thân hình thấp béo không thể tưởng tượng nổi mà mở miệng.
-Cổ quái!
Lão giả gầy như cây gậy trúc bên cạnh âm lãnh mở miệng.
-Đi, qua xem một chút.
Lão giả mập mạp mở miệng nói.
Xoẹt! Xoẹt!
Thân pháp của bọn họ quỷ dị, khoảnh khắc đã xuất hiện ở một chỗ khác trên không trung, để lại vô số tàn ảnh, thoáng cái đã rơi vào trong sân, mũi khẽ ngửi, phân biệt khí tức máu tanh trong sân, tiến hành tìm kiếm.
Rất nhanh bọn họ phát hiện trong sân mấy cỗ thi thể, thân hình ngừng lại.
"Đây là Thanh Tùng lão đạo, Thanh Tùng lão đạo bị giết, ngoài ra, còn có Côn Sơn Long thị!"
Lão giả lùn híp mắt, lộ ra vẻ kinh hãi.
-Thanh Tùng lão đạo đã vượt qua 150 tuổi, là cao thủ thành danh đã lâu, kình lực cực kỳ tinh thuần, lại đã bị người giết?
-Bên này, thanh niên của Côn Sơn Long thị cũng không đơn giản, huyết mạch thế gia vô cùng nồng đậm, máu tươi đầy người, tử trạng thê thảm, đầu bị đập đến biến dạng, không thể nào nhận ra danh tính cụ thể rồi.
Nếu như không phải trên người đối phương có tiêu chí riêng độc hữu của truyền nhân Côn Sơn Long thị, bọn hắn cũng không thể nhận ra người này.
-Có nồng độ huyết mạch thế gia nồng đậm như thế, thân phận địa vị tuyệt đối sẽ không đơn giản.
-Đây là thương tích bị vũ khí hạng nặng đập qua!
Lão giả cao gầy kia ngữ khí lạnh như băng, chỉ về phía thi thể Long công tử kia.
-Không sai, xem ra là... Lang Nha Bổng không thể nghi ngờ!
Lão giả mập mạp trầm giọng nói.
-Là Giang Thạch kia!
Giọng nói của lão giả cao gầy vẫn lạnh như băng.
-Thực lực của Giang Thạch này đã đạt tới trình độ đáng sợ như vậy sao?
Lại có thể giết chết Thanh Tùng lão đạo cùng truyền nhân của Long thị.
-Thú vị, thật sự là càng ngày càng thú vị.
Lão già mập mạp sắc mặt quái dị, nói: "Hai anh em chúng ta đi ra ngoài lâu như vậy, vốn là vì nhiệm vụ khác, lại nhân tiện giải quyết gia hỏa dám giết chết truyền nhân Trương thị ta, không thể tưởng được biểu hiện của gia hỏa này càng ngày càng ngoài dự liệu của chúng ta, bất quá, trước khi xác nhận cụ thể, tốt nhất còn phải tìm người hỏi một chút mới được, để tránh vạn nhất chỉ là trùng hợp.’’
-Không sai!
Lão giả cao gầy lạnh lùng nói.
Xoẹt! Xoẹt!
Thân pháp của hai người như gió, lần nữa hành động, mang theo tàn ảnh nhanh chóng biến mất ở nơi đây.
Một ngày sau.
Hướng khác.
Trong một thành trì tương đối phồn hoa, người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, các loại thanh âm rao hàng không ngừng vang lên.
Nham Thạch Thành.
Trong bối cảnh loạn thế này, thành này vẫn có thể bảo trì cảnh sắc phồn hoa như thế, đã là không dễ dàng, nơi đây là một trong những yếu đạo của Phong Châu, giao thông đường bộ cực kỳ phát triển, thương gia nam lai bắc vãng, đông bôn tây tẩu qua lại không ngừng đan xen với vô số nhân sĩ giang hồ, cơ hồ mỗi giờ mỗi khắc đều có người ra vào thành, cực kỳ tấp nập.
Thành này cũng là tòa thành trì duy nhất bị Phong Châu quân khống chế nghiêm mật.
Vì vậy mới có thể bảo trì tương đối phồn hoa ở dưới loạn thế này, không bị thổ phỉ cùng nghĩa quân quấy rầy.
Ngay lúc này.
Trong phòng của một khách điếm.
Giang Thạch thở ra một hơi thật dài, cả người rốt cục có thể đứng lên từ trong thùng thuốc đỏ, toàn thân ướt sũng, mang theo từng mảnh tiếng sóng nước ào ào.
Từ đêm đó, sau khi rời khỏi Vô Lượng đạo quán, hắn liền lên đường cực nhanh, vào ngày hôm sau liền tiến vào thành này, sau đó liền thuê khách điếm, trốn ở trong phòng tu luyện.
Bây giờ đã có thời gian một ngày trôi qua.
Rốt cục hắn cũng thuận lợi tu luyện Xích Dương thần công tới cảnh giới thứ ba viên mãn.
Xích Dương thần công đệ tam trọng viên mãn (cường hóa phòng ngự tam cấp, phản chấn lực lượng một cấp, tăng phúc 68% lực lượng)
-Xích Dương thần công Viên mãn mới có thể tăng phúc 68% lực lượng, ta còn tưởng rằng ít nhất có thể đạt tới bảy thành đây đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.
Giang Thạch nhìn chăm chú vào bảng điều khiển trước mắt, miệng tự nói.
Bất quá có lẽ sau khi dung hợp thêm vài môn ngạnh công, lực lượng tăng phúc còn có thể gia tăng một lần nữa.
Nhất cử đột phá tăng phúc bảy thành lực lượng trên cơ sở ban đầu.
Dù sao hắn nắm giữ thiên phú dung hợp, đang muốn nhìn xem cực hạn của môn công pháp này ở đâu đây.
Không biết có thể dung hợp không giới hạn không đây?
Rất nhanh, con mắt Giang Thạch lại lóe lên, lộ ra dị sắc, chú ý tới biến hóa của một chỗ khác.
Cường hóa phòng ngự từ cấp hai trước đó đã biến thành cấp ba.
Trực tiếp tăng lên một cấp bậc.
"Phòng ngự lúc trước của ta cũng đã có thể ngạnh kháng kiếm khí cự ly xa của Thanh Tùng đạo trưởng mà không bị thương, vậy bây giờ phòng ngự chẳng phải là càng thêm biến thái?"
Thanh Tùng đạo trưởng, cảnh giới Võ Thánh thang thứ ba sơ kỳ, lúc ấy thi triển 【 siêu phẩm võ học 】, từ cự ly xa công hơn mười chiêu về phía hắn, chỉ có thể lưu lại mười mấy vết xước màu đỏ trên người hắn mà thôi.
Nếu là lấy phòng ngự hiện tại của hắn lại đi đối mặt Thanh Tùng đạo trưởng, chẳng phải là ngay cả một chút dấu vết cũng không nhất định có thể lưu lại?
Nghĩ đến đây, Giang Thạch không khỏi lại lộ ra một nụ cười.
Trước mắt Xích Dương thần công đã thuận lợi viên mãn, cũng đã là thời điểm nên tu luyện lên môn siêu phẩm võ học kia.
Vừa nghĩ tới môn võ học siêu phẩm này, trong lòng của hắn liền không khỏi chờ mong.
Trong khoảng thời gian này tao ngộ đủ loại chiến đấu, để cái nhìn đối với siêu phẩm võ học trong lòng hắn đang không ngừng thay đổi, cũng càng muốn tu luyện 【 Man Tượng Thần Công 】 đến viên mãn xem sẽ phát sinh biến hóa kinh người gì.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức bắt đầu mở bao bọc, lấy dược liệu ra, bắt đầu phối trí thuốc tắm.
Nửa canh giờ sau.
Nước thuốc trong thùng tắm đã bị thay đổi một lượt nữa.
Giang Thạch thoải mái nằm ở bên trong, nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận công tu luyện 【 Man Tượng Thần Công 】.
…
Thời gian trôi qua.
Toàn bộ ngoại giới, gió nổi mây phun, ồn ào một mảnh, đủ loại tin tức đang nhanh chóng truyền đi.
Chuyện của Vô Lượng đạo quán, ở trong khoảng thời gian hai ngày gần như đã truyền khắp hơn phân nửa địa giới của Phong Châu.
Vô số nhân sĩ giang hồ nghị luận sôi nổi.
Trong lòng mỗi người đều kinh hãi, không thể tin được.
-Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Thanh Tùng đạo trưởng bị người giết? Đây chính là lão thần tiên, sao ngươi dám nói bậy?
-Biểu ca ta tận mắt chứng kiến, hắn bị người ta đánh vỡ đầu, chết vô cùng thê thảm, ngay cả Vô Hối thiền sư cũng trực tiếp chạy trốn.
-Không thể nào? Vô Hối thiền sư lại chạy trốn?
-Địa vị của Vô Hối thiền sư giống như Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm Phong Châu, cao cao tại thượng, là đại sư chân chính, võ lâm giang hồ Phong Châu ai không ngưỡng mộ hắn?
-Là thật, đêm đó chiến đấu quá thảm thiết, không ngờ hạ tràng của Vô Lượng đạo quán cùng Lạc Hà kiếm phái lại giống giau, đều bị diệt môn, trên giang hồ không còn Vô Lượng đạo quán nữa.
-Đừng nói Vô Hối thiền sư chạy trốn, ngay cả cao thủ của thế gia Long thị cũng bị giết.
Tiếng nghị luận lan truyền khắp Phong Châu.
Tất cả những người chưa kịp tham gia võ thị, cơ hồ đều là vẻ mặt mờ mịt, đầu óc nổ vang, không thể tưởng tượng nổi.
Thanh Tùng đạo trưởng, Vô Hối đại sư, hai vị này đều là tồn tại trong truyền thuyết của võ lâm Phong Châu.
Bao nhiêu người đã nghe truyền thuyết của bọn họ từ nhỏ đến lên.
Nhưng bây giờ hai truyền thuyết này...... sụp đổ?
-Lúc trước thiếu niên kia ở Lạc Hà kiếm phái không phải là còn chưa có đạt tới Võ Thánh sao, làm sao sẽ tu luyện nhanh như vậy?
Có người sợ hãi hỏi.
"Cái này ngươi liền không hiểu, thiếu niên kia là trời sinh Kim Cương, tốc độ tu luyện căn bản không thể dùng lẽ thường mà cân nhắc, nghe nói có trời sinh Kim Cương mỗi ngày cũng không làm cái gì, chỉ cần uống nước ăn cơm, lực lượng thân thể đều sẽ nhanh chóng tăng trưởng, mỗi ngày một khác, hơn nữa hắn còn nắm giữ 【 Tinh Thần Vẫn Thiết 】, có thể hóa giải các loại kình lực, loại tình huống này cực kỳ khó giải, không muốn vô địch cũng khó?"
Có người biết chuyện mở miệng.
-Lại một vị trời sinh Kim Cương? Chẳng lẽ đây là Mông Phương thứ hai?
Rất nhiều người thì thào mở miệng.
-U Châu đại đô đốc Mông Phóng, ở trong giang hồ tuyệt đối là một tồn tại cấp bậc ác mộng, ngựa đạp giang hồ, không người có thể ngăn cản, cao thủ cấp Vũ Thánh ở trước mặt hắn đều giống như là rơm rạ đồng dạng, có thể thu gặt tùy ý.
Nhân vật như vậy xuất hiện một người đã đành.
Kết quả bây giờ lại toát ra một cái?
Mà theo giang hồ lan truyền tin tức, rất nhanh Côn Sơn Long thị bên kia cũng đã biết được tin tức.
Toàn bộ Long thị giận tím mặt, đằng đằng sát khí, phái ra cao thủ cấp tốc chạy tới Phong Châu.
Long Thiếu Vân là thành viên quan trọng của gia tộc bọn họ, huyết mạch nồng đậm, tiền đồ vô hạn, chính là một trong những tộc nhân hạch tâm cấp hạt giống của Long thị bọn họ, nhân vật như vậy bị người giết, bọn họ có thể không giận?
Tổng binh Phong Châu quân Viên Khai Thái, sau khi biết được cao thủ Long thị xuất hiện, liền dẫn người ra cửa nghênh đón.
Khác với cao thủ của Trương thị bị giết.
Lần này chết chính là truyền nhân hạch tâm của Long thị, mặt khác chuyện này còn trực tiếp xảy ra trên địa bàn Phong Châu của hắn, bây giờ Long thị tuyệt đối là đang ở trên bờ biên giới bạo tẩu, hắn không thể không đối đãi cẩn thận.
Bằng không người của Long thị muốn giết chết hắn là chuyện rất dễ dàng.
"Viên Khai Thái, ta mặc kệ hung thủ giấu ở nơi nào, cũng mặc kệ hắn có lai lịch gì, tóm lại, ta muốn trong vòng ba ngày tìm được hung thủ, nói là ba ngày nhất định phải ba ngày!"
Cường giả Long thị phẫn nộ mở miệng, ngồi trong đại trướng của Viên Khai Thái, đập nát bàn án.
Là một trong những thế lực sau màn chấp chưởng thiên hạ, đừng nói là Viên Khai Thái không thể trêu vào hắn, ngay cả hoàng tộc cường thịnh ở trước mặt thế gia của bọn họ cũng phải tránh lui.
Hắn có sức mạnh và thực lực tuyệt đối dám nói như vậy!
-Vâng, Long tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định cấp tốc phái người điều tra.
Viên Khai Thái toát mồ hôi lạnh, chắp tay mở miệng.
-Lập tức đi điều tra!
Lão giả Long thị phẫn nộ mở miệng.
Viên Khai Thái ôm hai quyền một cái, nhanh chóng lui ra ngoài.
Kế tiếp, từng tấm bức họa truy nã bắt đầu cấp tốc dán lên ở khắp nơi trong thành thị...
…
Cứ điểm của Nghĩa Minh quân.
Lục Trọng Sơn trong soái trướng rất nhanh cũng đã biết được tin tức, cầm một tờ lệnh truy nã bị người đưa tới, trên mặt lộ ra vẻ kinh nghi.
-Giang Thạch giết chết truyền nhân Long thị? Còn giết chết Thanh Tùng đạo trưởng?
Dù hắn biết thực lực Giang Thạch rất mạnh, giờ phút này vẫn hít một hơi khí lạnh.
-Gã này......Quả nhiên là quái vật!
Mấy ngày trước khi Giang Thạch rời khỏi nơi này, nhiều nhất cũng chỉ tương đương với Võ Thánh thang thứ hai, nhưng bây giờ sao lại trở nên khủng bố như vậy.
Lúc này mới mấy ngày trôi qua a?
-Cha, làm sao bây giờ?
Sắc mặt Lục Thừa Thiên biến ảo, không nhịn được mở miệng.
-Làm sao bây giờ? Chúng ta có biện pháp gì?
Lục Trọng Sơn cười khổ.
Giang Thạch phạm phải loại đại án ngập trời này, cho dù là hắn muốn hỗ trợ, cũng là lực bất tòng tâm.
Huống hồ bây giờ cao tầng Thánh giáo vẫn còn chìm chằm chằm bọn họ, bọn họ lo cho chính mình còn chưa xong, càng không có tinh lực đi quản chuyện khác.
Một khi nhúng tay vào chuyện này, không chỉ không giúp được Giang Thạch, ngược lại sẽ để mình cũng hãm sâu vào vũng nước đục này.
"Bất quá nếu hắn dám làm ra đại sự như vậy, ta nghĩ hắn khẳng định có cách thoát thân..."
Lục Trọng Sơn thì thào, lần nữa nhìn về phía lệnh truy nã.
Khó trách lúc trước Giang Thạch để cho hắn tìm hiểu tin tức của võ thị gần nhất, xem ra... Hắn là sớm có dự mưu!
Rốt cuộc lai lịch của đối phương là gì?
Buồn cười lúc trước hắn còn muốn đem Giang Thạch lưu lại trong quân, nhân vật như vậy, thành tựu sau này nhất định là sẽ không yếu hơn cao thủ cảnh giới Hoán Huyết đi.
Lại là hai ngày trôi qua.
Trong khách điếm.
Giang Thạch ngoại trừ ăn cơm, nghỉ ngơi bình thường ra, những thời gian khác hầu như đều đang tu luyện vất vả.
Tại dưới sự gia trì của thiên phú 【Long Tượng】, rốt cục vào xế chiều hôm nay , [ Man Tượng thần công 】cũng đã được hắn tu luyện đến cảnh giới thứ ba viên mãn.
Mà hắn cũng rốt cục cảm nhận được cái gọi là 【 khí huyết man tượng】trong truyền thuyết.
Không hổ là siêu phẩm võ học.
Loại võ công này quả nhiên đã cách biệt một trời một vực với các loại võ học khác.
Giờ khắc này, hắn có thể cảm thấy rõ ràng máu của mình đang nóng lên, nóng lên, thật giống như dầu hỏa nóng rực vậy, có thể bốc lửa bất cứ lúc nào.
Ở trong mạch máu mênh mông kịch liệt phát ra từng âm thanh ùng ục đô đô, khiến cho toàn bộ làn da của hắn đều hoàn toàn hóa thành màu đỏ thẫm, từng chiếc gân xanh thô to không tự chủ được mà hiện lên ngoài làn da, rất nhanh liền đã bò đầy thân thể.
Giằng co bốn năm phút liền nóng lên, sau khi nóng lên, tất cả những huyết dịch nóng bỏng này không thể khống chế mà bắt đầu tự hội tụ về phần ngực của hắn.
Rất nhanh những huyết dịch này tiến hành nén lại cùng thu lại.
Từng giọt máu nóng rực chen chúc cùng một chỗ, dần dần dung nén thành hình dáng của【 huyết sắc man tượng 】.
Ngoại trừ hình thể nhỏ hơn, các phương diện khác đều giống như đúc.
Một cỗ khí tức man hoang hung hãn bức người, cương mãnh vô địch không ngừng tản mát ra từ trên người con Man Tượng Huyết Sắc này.
Cẩn thận nhìn lại, thậm chí có thể cảm thấy được con mắt của Man Tượng vẫn còn đang mở ra.
Theo con [Man Tượng Huyết Sắc] này thành hình, huyết dịch khô nóng mênh mông của Giang Thạch cũng rốt cục nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Ngay cả gân xanh cả người đều nhanh chóng nội liễm, biến mất lần nữa.
Giang Thạch miệng khô lưỡi khô, thân thể mệt mỏi, từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, chống thành thùng thuốc chậm rãi đứng lên.
Giờ phút này chỉ thấy toàn bộ thùng thuốc đều đang nóng hổi bốc khói.
Tất cả đều bị huyết dịch nóng rực của hắn ngạnh sinh sinh mà đun sôi.
Cảm giác đói khát trước nay chưa từng có xuất hiện trong thân thể Giang Thạch, thật giống như ba ngày ba đêm không có ăn cơm, để cho hắn có loại ảo giác mình có thể ăn hết một con voi.
Thì ra đây chính là ảo diệu của [siêu phẩm võ học].
Giang Thạch lẩm bẩm:
" 【 Man Tượng Huyết Sắc】 này liền tương đương với túi máu trong cơ thể yêu thú, lúc bình thường không cần dùng đến, trạng thái co rút lại hoàn toàn, nhưng chỉ cần tiến hành vận chuyển,【 huyết sắc man tượng 】 sẽ lập tức bạo vỡ, tinh huyết bên trong sẽ tràn vào tứ chi bách hài, mang đến lực lượng cường đại mà lại đáng sợ cho thân thể, chỉ bất quá đại bộ phận thân thể con người đều ăn không tiêu loại lực lượng thức bạo tạc này!’’
Cũng khó trách bây giờ hắn cảm thấy cực kỳ đói bụng.
Bởi vì giờ phút này, đại bộ phận tinh huyết của hắn đều đã bị [Man Tượng Huyết Sắc] nén đến ngực, tự nhiên xảy ra tình trạng thân thể thiếu hụt tinh huyết, sinh ra cảm giác đói khát.
Giang Thạch không khỏi nhìn về phía bảng điều khiển, tinh quang trong mắt chợt lóe.
Mấy ngày trôi qua, các hạng số liệu quả nhiên lại tăng lên trên diện rộng.
Tên thật: Giang Thạch.
Tu vi: Nhập kình quan thứ bảy
Công pháp: Chân Vũ Cương Kính (tinh thông)
Vũ kỹ: Phá Long Thương (tầng thứ hai), Thân Pháp Như Hình Với Bóng (tầng thứ hai), Hoa Vũ Mãn Thiên (tầng thứ nhất), Man Tượng Thần Công (viên mãn), Xích Dương Thần Công (viên mãn)
Thiên phú: Long Tượng (43 500 cân), Ngộ Đạo (phân tích võ học, dung hợp võ học)
Giá trị danh vọng: 3180 (tập hợp đủ 1 vạn giá trị danh vọng, có thể mở khóa thiên phú tiếp theo)