Mỗi Ngày Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân (Dịch Full)

Chương 84 - Chương 84: Lão Tử Chính Là Hận Thiên Vô Bả!

Chương 84: Lão tử chính là Hận Thiên Vô Bả! Chương 84: Lão tử chính là Hận Thiên Vô Bả!

"Lực lượng thân thể từ hơn ba vạn cân lúc trước, tăng lên tới bốn vạn ba nghìn năm trăm cân như bây giờ, tương đương nói tăng lên ròng rã hơn một vạn cân, mà đây vẫn là trạng thái bình thường, nếu là lại phối hợp thêm 【 Xích Dương thần công 】 cùng 【 Man Tượng thần công 】, vậy lực lượng lúc đó nên là bao nhiêu?"

Giang Thạch có chút không dám tưởng tượng.

Lực lượng tăng phúc của Xích Dương thần công đã đạt tới 68%, chỉ vận dụng một môn thần công này đã có thể làm cho lực lượng của hắn kéo lên tới tình độ hơn bảy vạn cân từ trạng thái hơn bốn vạn cân ban đầu.

Hơn nữa cộng thêm lực lượng khủng bố khi kích nổ 【 huyết sắc man tượng 】, cụ thể có thể gia tăng bao nhiêu, chỉ sợ chỉ có tự mình thử qua mới tính rõ ràng được.

Nhưng là vừa nghĩ tới uy lực nghịch thiên của siêu phẩm võ học, không cần thử hẳn là cũng có thể suy đoán, ít nhất làm cho lực lượng của hắn gia tăng mấy vạn cân không phải việc khó gìc.

Nói cách khác, dưới sự phối hợp của hai đại thần công, lực lượng của Giang Thạch rất có thể sẽ đạt tới tình trạng chín vạn cân cự lực, hoặc thậm chí là đột phá đại quan mười vạn cân.

Điều này khủng bố biết bao?

Bây giờ hắn mới dám chân chính tự một tiếng 【 Hận Thiên Vô Bả, Hận Địa Vô Hoàn】.

Trong lúc nhất thời, Giang Thạch chỉ cảm thấy tiền đồ rộng lớn, con đường phía trước sáng sủa.

Bỗng nhiên, trong bụng hắn lại truyền đến từng trận cảm giác đói khát nồng đậm, ùng ục ùng ục rung động, ngay cả trong đầu cũng truyền đến cảm giác mê muội nhàn nhạt, đồng thời một cỗ cảm giác phiền não không có lý do bắt đầu tràn vào trong lòng.

-Ta sẽ không phải là bị đói đến hạ đường huyết chứ?

Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chuẩn bị thay quần áo, xuống lầu ăn cơm.

Hắn từng nghe nói qua một ít bệnh nhân hạ đường huyết, ở trên tính tình nhiều ít đều sẽ có chút táo bạo, tính nhẫn nại thường thấp hơn nhiều so với người thường.

Đương nhiên, đây cũng có thể tác dụng phụ sinh ra khi thiếu máu, hắn cũng không chắc, dù sao trước đó, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại cảm giác này.

-Vài ngày trôi qua, chỉ sợ tin tức bên ngoài về ta đã sớm ầm ĩ ngất trời, nếu không giá trị danh vọng cũng không thể đạt tới hơn 3000 điểm.

Một bên Giang Thạch ra cửa, một bên tự nói, "Thôi, chờ ta lấp đầy bụng, liền lập tức rời khỏi nơi thị phi này."

"Lại nói Giang Thạch kia, bộ dạng của hắn thật sự là hung thần ác sát, thế gian hiếm thấy, các vị khách quan, các vị đoán xem hắn sẽ trông như thế nào?"

Một vị tiên sinh thuyết thư đứng ở trong đại sảnh, vẻ mặt như thật, nhìn về phía mọi người, khơi gợi khẩu vị của mọi người, cầm kinh đường mộc trong tay, dùng sức vỗ bốp một tiếng, nói:

-Người này lớn lên gầy như que củi, giống như lệ quỷ, sống mũi tẹt, mắt híp, thân hình nhỏ gầy, tứ chi cộng lại cũng không đủ hai lạng thịt, gần như không khác gì da bọc xương. Nhưng hết lần này tới lần khác một người bộ dáng như quỷ bệnh như vậy, lại là lực lớn vô cùng, hai tay có lực lượng tứ tượng, nghiền sắt thành bùn, độc nhất vô nhị, đêm đó lão Hoàng ta tận mắt nhìn thấy, một mình hắn ở trong vòng vây của Thanh Tùng đạo trưởng, Vô Hối thiền sư cùng Nhạc chưởng môn cũng có thể tiến thối tự nhiên, lông tóc không thương...

Trong đại sảnh sớm đã ngồi đầy các lộ nhân sĩ giang hồ, giờ phút này mỗi người đều là vẻ mặt kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía vị tiên sinh thuyết thư kia, lắng nghe hắn miêu tả Giang Thạch.

Những nhân sĩ giang hồ này, đại đa số đều chưa từng tham gia võ thị đêm đó, càng có một bộ phận chỉ là khách thương vãng lai qua đây.

Giờ phút này nghe được khách điếm có người kể chuyện, nhắc tới chuyện của Giang Thạch khó tránh khỏi sinh lòng tò mò, dừng chân quan sát.

Tiên sinh thuyết thư kia nhìn thấy có nhiều người cảm thấy hứng thú như vậy, tự nhiên cũng sinh lòng đắc ý, càng ra sức kể, nước bọt phun loạn, mặt mày hớn hở, càng nói càng thái quá.

"Chờ một chút, lão Hoàng, ngươi nói Giang Thạch kia lớn lên gầy như que củi, giống như lệ quỷ? Ngươi là đang nói bậy sao? Giang Thạch thế nhưng là lực lớn vô cùng, trời sinh Kim Cương, khí lực lớn như vậy, làm sao có thể gầy như que củi?"

Một vị nhân sĩ giang hồ nhịn không được chen miệng nói.

-Thân hình gầy như vậy, đừng nói đánh người, cho dù nhẹ nhàng chấn động cũng có thể bị thương.

-Lão Hoàng, ngươi thật sự có mặt ở võ thị đêm đó sao? Đây là ngươi tự mình bịa ra đi?

"Theo ta mà nói, Giang Thạch kia có thể có thực lực đáng sợ như thế, khẳng định là lớn lên cực kỳ cường tráng, thắt lưng to mười vòng, thân cao hơn trượng, thể trọng mấy ngàn cân, một bữa ăn một con trâu, chỉ có như vậy, mới có thể có khí lực lớn như thế!"

-Đúng vậy!

Mọi người nhao nhao ồn ào.

-Các vị! Các vị! Khi nào ta nói dối qua các vị, việc này thiên chân vạn xác, Giang Thạch kia quả thật là cốt nhục như củi, giống quỷ như bệnh, đêm đó lão Hoàng ta may mắn cùng một vị cao thủ tiến vào Vô Lượng Dạo Quán, thật sự là ta tận mắt nhìn thấy....."

-Cốt nhục như củi, người như vậy làm sao có thể là trời sinh Kim cương?

Một nhân sĩ giang hồ khác giật mình nói.

-Hắn sẽ không phải là yêu thú hóa hình chứ?

Người kia mở miệng.

-Thiên hạ rộng lớn, chuyện các ngươi chưa từng nghe qua còn nhiều, chẳng lẽ tất cả các chuyện các ngươi chưa từng nghe qua liền không có thật sao? Các ngươi còn nghe hay không, không nghe, thế ta đi đây.

Lão hoàng lộ vẻ không vui, nói xong liền muốn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

-Đừng đừng, đừng đi!

-Lão Hoàng, chúng ta tin tưởng ngươi, nói mau!

-Đúng vậy, Vô Hối đại sư thật sự chạy trốn?

Mọi người vội vàng mở miệng, khẩn cấp, càng có người nhanh chóng ném tiền thưởng lên, rầm rầm đập vào đầu lão Hoàng.

Lão Hoàng mừng rỡ trong lòng, lúc này nhanh chóng khom lưng nhặt, một lần nữa vỗ kinh đường mộc, mở miệng nói:

"Đêm đó chiến đấu cực kỳ khốc liệt, bình sinh lão Hoàng ta mới thấy một lần trong đời, đáng thương Vô Hối đại sư cả một đời anh minh lại chôn vùi ở đây, lúc ấy đại chiến nổi lên, quả nhiên là cát bay đá chạy, tàn ảnh trùng trùng, cho dù Vô Hối đại sư đã luyện thành 【 Thuần Dương Kim Cương Công 】 đã hơn trăm năm cũng căn bản vô dụng,

Nói đến Giang Thạch kia, đúng là quái tài mấy trăm năm mới gặp một lần, ai ai ai, thiếu niên kia ngươi lại đây một chút..."

Đang nói, đột nhiên, con mắt lão Hoàng sáng ngời, nhìn về hướng cầu thang, đưa tay chiêu dụ, nói: "Mọi người mau nhìn, bộ dáng của Giang Thạch kia y như thế này, gầy giống hệt thiếu niên này, cả người khô cằn, căn bản không có bao nhiêu thịt, ai ai ai, thiếu niên, ngươi đừng đi, mau tới đây..."

Sắc mặt Giang Thạch nhất thời tối sầm.

Nguyên bản đang ở dưới lầu, nghe người dưới lầu gọi hắn là quỷ bệnh, hắn đã đủ khó chịu, kết quả còn đột nhiên bị tên tiên sinh thuyết thư này gọi lại, làm cho hắn sắp tức cười.

Khó trách nhiều danh tiếng của hắn trong mấy ngày qua lại tăng nhanh như vậy, không ngờ một phần cũng là do đám tiên sinh thuyết thư này đang bố trí hắn.

Trong khách điếm, mọi người nhao nhao quay đầu quan sát, lộ ra vẻ ngạc nhiên, muốn nhìn xem người gầy như quỷbệnh trong miệng lão Hoàng rốt cuộc gầy thành bộ dáng gì.

Bất quá vừa nhìn, nhất thời có không ít người khẽ nhíu mày.

-Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu?

-Ta cũng vậy, hình như là nhìn thấy trên lệnh truy nã...

Có mấy người hồ nghi trong lòng, nhanh chóng móc ra từng tờ lệnh truy nã từ trong ngực, bắt đầu đối chiếu lần lượt.

Bọn họ là Người Truy Tung nổi danh trên giang hồ, thường xuyên hợp tác với quan phủ, truy bắt một ít đạo phỉ không có danh tiếng ở trong giang hồ, dùng để đổi lấy tiền thưởng, cho nên trên người lúc nào cũng mang theo các loại lệnh truy nã.

Theo từng tờ lệnh truy nã được mở ra, rất nhanh bọn họ nhìn thấy một tờ đặt ở phía dưới cùng.

Trên tờ lệnh truy nã kia nghiễm nhiên vẽ chân dung của Giang Thạch.

Chẳng qua lấy tiêu chuẩn hội họa của thời đại này, hơn nữa Phong Châu quân lại chưa từng thấy qua bộ dạng Giang Thạch, cho nên vẽ cũng chỉ có sáu bảy thành tương tự mà thôi.

Nhưng cho dù chỉ có sáu bảy phần tương tự, vẫn dọa cho mấy tên này sợ tới mức biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ, lệnh truy nã trong tay cũng không cần, vội vàng nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Bọn họ quả thực giống như gặp quỷ, một khắc cũng không dám ở lâu.

Những nhân sĩ giang hồ khác vừa thấy bọn họ xoay người chạy trốn, lập tức lộ ra vẻ hồ nghi.

Không ít người nhặt lên lệnh truy nã trên mặt đất, tiến hành quan sát.

Vừa quan sát, cũng giống như là bị bọ cạp đốt mông đồng dạng, đột nhiên ném ra lệnh truy nã, hoảng sợ quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy.

-Mẹ ơi, đi mau a!

Càng nhiều người cảm thấy hồ nghi, nhao nhao nhặt lệnh truy nã lên, vừa nhìn xuống cũng triệt để biến sắc, lộ ra vẻ hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng xoay người chạy trốn.

Ngay cả có người không nhìn thấy lệnh truy nã, không biết tình huống gì đang diễn ra, giờ phút này cũng bị đồng bạn kéo chạy ra ngoài, nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, hận không thể sinh thêm tám cái chân.

-Ai ai ai, các ngươi đều đi làm gì? Trở lại, đều trở lại!

Lão Hoàng ngẩn ra, vội vàng mở miệng hét lớn.

Giang Thạch cười như không cười, từng bước một đi tới gần lão Hoàng, chỉ thấy lão giả này ước chừng trên dưới năm mươi tuổi, để chòm râu dê, trên mặt đầy nếp nhăn, bộ dáng khôn khéo giảo hoạt.

-Ngươi chưa từng đi qua võ thị đêm đó sao? Nội dung vừa rồi đều là ngươi bịa ra?

Giang Thạch lộ ra nụ cười, nhấc áo bào lên, ngồi ở gần lão Hoàng, nhẹ nhàng vỗ bàn, nói: "Tiểu nhị, mang đồ ăn lên, mang đồ ăn lên!"

-Ngươi......

Lão Hoàng lộ ra vẻ kinh nghi, cho dù không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng giờ phút này cũng cảm giác được không đúng, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

-Không thể nào? Thật sự để hắn gặp được Giang Thạch chính chủ?

Hắn vội vàng vươn đầu nhìn về phía lệnh truy nã rải rác trên mặt đất.

Vừa nhìn, nhất thời chấn động trong lòng, sắc mặt trắng bệch, rầm một cái, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, trong miệng kêu rên: "Gia gia tha mạng, tiểu lão nhi đáng chết, tiểu lão nhi đều là hồ ngôn loạn ngữ, gia gia tha mạng cho ta... ‘’

Hắn vừa nói, vừa vươn bàn tay quạt tới hai gò má của mình, bốp bốp rung động, đáng thương hề hề.

-Ta cũng không có cháu trai lớn như ngươi.

Giang Thạch lộ ra nụ cười, nói: "Là ai lấy biệt danh【 Quỷ Bệnh 】cho ta?"

"Không, không ai lấy, là tiểu lão nhi tự mình bịa lấy, ta đáng chết, tha cho ta đi..."

Lão Hoàng đau khổ cầu xin tha thứ, "Ta nghe người ta nói ngươi lớn lên gầy như que củi, giống như bệnh quỷ, lúc này mới lấy loạn, tha cho ta đi.’’

"Thôi, nhớ kỹ biệt danh chân chính của ta, lão tử 【 Hận Thiên Vô Bả 】, cũng không phải cái gì 【 Bệnh Quỷ 】, cũng không phải 【 Quỷ Bệnh】, nghe rõ chưa?"

Ngữ khí Giang Thạch nhàn nhạt.

-Hiểu rồi, hiểu rồi.

Giống như gà con đầu vàng mổ thóc.

-Ừ, nói tiếp đi!

Giang Thạch lộ ra hài lòng, mỉm cười nói.

-Còn nói?

Lão Hoàng lộ ra sợ hãi.

"Nói nhảm, ta đương nhiên muốn biết rõ ràng ngươi đều đã nói những thứ gì, còn có, ngươi nói ta là sống mũi tẹt, mắt híp sao?

Giang Thạch mở miệng.

-Dạ dạ dạ.

Lão Hoàng sợ tới mức run rẩy, cũng không đứng dậy, trực tiếp quỳ gối trước mặt Giang Thạch, bắt đầu nói tiếp.

Giang Thạch nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không cho hắn đứng dậy, tiếp tục nghe.

-Tiểu nhị, đồ ăn của ta!

Hắn lại thúc giục.

Chưởng quỹ khách điếm cùng tiểu nhị giờ phút này đã sớm sợ tới mức run lẩy bẩy, hồn vía bay mất.

Nghe Giang Thạch thúc giục, chưởng quầy vội vàng đá tiểu nhị ra, đi đưa thức ăn cho Giang Thạch.

Giang Thạch nhướng mày, nói: "Các ngươi sẽ không hạ độc chứ? Ngươi ăn trước đi!’’

-Được, được.

Tiểu nhị kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp ăn lung tung.

Sau một khi ăn lung tung một lúc không có xuất hiện bất cứ chuyện gì, lúc này Giang Thạch mới cầm lên một cái móng heo lớn, buồn bực điên cuồng gặm.

"Lại nói【 Hận Thiên Vô Bả 】 Giang Thạch, lớn lên chính là mặt như phan an, môi như bôi mỡ, mắt như sao băng, lưng hổ eo sói, quả nhiên là dáng vẻ đường đường, cầm một thanh Long Đảm Lượng Ngân Thương trong tay, dưới háng chính là một con Xích Huyết Chiến mã..."

Lão Hoàng sợ hãi vô cùng, tiếp tục mở miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ, hận không thể một cái tát đánh chết chính mình.

Chính mình vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy cũng chưa từng xảy ra chuyện, mẹ nó, hôm nay lại đụng vào trong tay của chính chủ.

Gặp phải đại sát tinh danh chấn Phong châu này, thật sự là ra ngoài giẫm phân chó......

Bên ngoài quán trọ.

Tất cả nhân sĩ giang hồ đều sắc mặt trắng bệch, chạy tứ tán.

Càng là có mấy tên đã chạy về phía nha môn, ý đồ báo án.

Hôm nay, Phong Châu quân đã toàn diện truy nã Giang Thạch, bây giờ sát tinh kia lại đường hoàng xuất hiện ở nơi này, tất nhiên không thể để cho hắn dễ dàng rời đi.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Nham Thạch Thành trực tiếp rung chuyển trong phạm vi nhỏ.

Bất quá Giang Thạch tự nhiên cũng biết hắn bây giờ đột nhiên hiện thân sẽ có kết cục gì.

-Lực ảnh hưởng của Côn Sơn Long thị quả nhiên đủ lớn, ngay cả Phong Châu quân cũng bắt đầu toàn diện truy nã mình.

Điều này cũng làm cho hắn càng thêm kiên định muốn rời khỏi địa giới Phong Châu.

Ăn một bữa no nê, hàm răng của Giang Thạch tốt không nói nên lời, ba miếng liền nuốt hết một con gà, cho dù là móng heo lớn, hắn cũng có thể hí hoáy nhai ngay cả xương cốt.

Sức ăn khủng bố kém một chút nữa để lão Hoàng sợ tới mức tè ra quần.

Nhưng Giang Thạch lại là càng ăn càng đói, chỉ cảm thấy bụng như động không đáy, căn bản là ăn bao nhiêu cũng cảm giác không đủ.

Xét cho cùng, nguyên nhân vẫn là bởi vì【 Man Tượng Thần Công 】 quá mức bá đạo.

Siêu phẩm võ học nào có tu luyện dễ dàng như vậy?

Tinh huyết của hắn tương đối nhiều mới có thể dung nén Man Tượng Khí Huyết thành công, lưu trữ ở ngực, thân thể trực tiếp rơi vàng trạng thái thiếu máu, lúc này mới cần số lớn thức ăn đến để đền bù tinh huyết bị hao hụt.

Đổi một người bình thường, đừng nói là rơi vào trạng thái đói bụng, không bị Man Tượng Khí Huyết hút thành người khô đã là vạn hạnh.

Không chỉ có hắn, bất luận người nào tu luyện siêu phẩm võ học là căn bản không cách nào tránh khỏi một bước này.

Vượt qua liền có tư cách vận chuyển siêu phẩm võ học, không vượt qua liền chết.

Đến cuối cùng Giang Thạch cảm thấy ăn không đã nghiền, trực tiếp đứng dậy đi đến phòng bếp, tự mình tìm kiếm đồ ăn ở trong phòng bếp, điên cuồng ăn.

Bây giờ hắn không có thời gian có thể chậm trễ, nhất định phải ăn nhanh đi nhanh, chậm trễ thêm một khắc đều có thể lâm vào trong phiền phức.

Đương nhiên, phiền phức này ở trong mắt hắn, có lẽ căn bản cũng không tính là phiền phức lớn lao gì.

Đơn giản chính là chuyện mấy bả có thể giải quyết mà thôi!

Lão Hoàng lảo đảo, kinh hoảng vô cùng, thừa dịp Giang Thạch rời đi, vội vàng vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài, quần đã ướt sũng.

-Lão Hoàng, ngươi thế nào rồi?

Có người vội vàng đi lên kéo lão Hoàng, nhanh chóng rời xa.

-Yêu thú, Giang Thạch kia là yêu thú.

Lão Hoàng sợ hãi vô song, khoa tay múa chân, nói: "Móng heo lớn như vậy, ngay cả xương cốt hắn cũng nhai nát bấy, thiếu chút nữa còn ăn thịt người.’’

-Cái gì?

Mọi người đều hoảng sợ.

Ầm ầm!

Trên đường phố nhanh chóng truyền đến một trận tiếng nổ vang cực nhanh, mảng lớn quan binh chạy tới từ xa, đông nghịt, như thủy triều, nhanh chóng bao vây toàn bộ khách điếm.

Ít nhất có mấy ngàn người.

Nhưng đây vẫn chưa là gì cả.

Xa xa vẫn còn rất nhiều quân sĩ đang nhanh chóng chạy tới.

Mà quân sĩ mới tới thì bắt đầu nhanh chóng giương cung

-Đừng phóng hỏa, đừng phóng hỏa!

Chưởng quỹ đau khổ kêu rên, đứng ở bên ngoài đại môn khách điếm, cấp bách nhảy loạn, nói: "Đây là cơ nghiệp tổ truyền của ta a!"

-Chưởng quỹ lớn mật, dám chứa chấp tội phạm, đồng tội mưu phản!

Một tên tướng quân lạnh lùng quát: "Còn không mau rời đi!’’

"Đây cơ nghiệp tổ truyền, ngàn vạn lần đừng phóng hỏa, ô ô ô, em vợ ta là tổng bộ đầu Nham Thạch thành..."

Chưởng quỹ quỳ xuống đất khóc lớn.

Bình Luận (0)
Comment