Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1003 - Chương 1001. Tôi Muốn Trồng, Nhưng Tiền Cũng Không Muốn Cho

Chương 1001. Tôi Muốn Trồng, Nhưng Tiền Cũng Không Muốn Cho
Chương 1001. Tôi Muốn Trồng, Nhưng Tiền Cũng Không Muốn Cho

"Người phụ nữ kia là cô giáo của cháu?" Lâm Dật thuận miệng hỏi.

"Dạ, cô ấy tên là Đỗ Ngọc, là giáo viên từ thành phố tới."

Cửa trường học, nghe có người gọi tên của mình, Đỗ Ngọc quay đầu nhìn sang, phát hiện là Diêu Bác Văn trong lớp học.

Nhìn thấy Lâm Dật lái chiếc Lexus, Đỗ Ngọc có chút bất ngờ.

Mặc dù cô không hiểu nhiều về xe, nhưng là có thể đoán được, nếu là không có 100 vạn, căn bản mua không nổi chiếc xe như thế này.

"Cô Đỗ."

Sau khi xuống xe, Diêu Bác Văn lon ton chạy về phía Đỗ Ngọc.

Nhưng Lâm Dật cũng phát hiện, ở cổng trường học còn có một nam giáo viên trẻ tuổi khác, cách ăn mặc giống như Đỗ Ngọc, nhìn dáng dấp đều giống như từ trong thành phố tới.

Chỉ có điều các cậu bé đến trường đều hướng về cô giáo tên là Đỗ Ngọc kia mà chạy tới.

Bởi vậy có thể thấy được, đàn ông mặc kệ là bao nhiêu tuổi, đều sẽ theo bản năng đối với phụ nữ mà sản sinh hảo cảm.

Không phải là độc nhất vô song, nhìn thấy Lâm Dật từ trên xe, Đỗ Ngọc cũng là cảm thấy bất ngờ.

Người đưa Diêu Bác Văn đến đi học, không chỉ có điều kiện tốt, lớn lên còn rất đẹp trai.

"Xin chào anh, xin hỏi anh là người thân của Diêu Bác Văn sao?" Đỗ Ngọc hỏi.

"Tôi là hàng xóm gần nhà họ, đến trên thị trấn làm việc, tiện đường đưa cậu nhóc tới."

"Ồ, tốt."

Đỗ Ngọc có chút khẩn trương đáp lại.

"Đi đi." Lâm Dật sờ đầu Diêu Bác Văn, "Buổi tối chú lại tới đón cháu."

"Chú Lâm, chú là tới đón cháu, hay là muốn tới gặp cô giáo Đỗ của cháu?"

"Ách ..."

Lâm Dật nở nụ cười, Đỗ Ngọc bị làm cho ngượng ngùng.

"Mau cùng cô đi vào, đừng nói lung tung." Đỗ Ngọc phun một câu, khuôn mặt có phần đỏ, đem Diêu Bác Văn dẫn theo trở vào.

Lâm Dật cười cười, cũng không quá coi là chuyện lớn gì, sau đó lái xe vào trong trấn, đến cửa hàng đồ kim khí, mua hơn hai trăm mét ống nước, giữ lại để dùng tưới nước.

Sau khi về đến nhà, nối vòi nước trong nhà, chuẩn bị dội mà làm việc.

Nhưng vào lúc này, trùng hợp đụng phải Diêu Tân từ bên ngoài trở về.

"Tiểu Lâm, cậu làm gì vậy? Sao còn mua ống nước về rồi." Diêu Tân leo tường lại đây, ngăn lại động tác của Lâm Dật.

"Không sao đâu." Lâm Dật nói: "Chuyện này phải hợp lý mới đúng chứ? Tôi không thể trả những khoản tiền không đáng có được."

"Cậu đâu cần phải làm vậy chứ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, này nếu là thật sự bị đánh, đối với cậu cũng không tốt." Diêu Tân nói:

"Mà anh ta ở thôn trên, những việc này đều không gạt được anh ta đâu."

"Không có chuyện gì, vừa vặn tôi cũng muốn xử lý anh ta, còn không chứng cớ đây."

Nói xong, Lâm Dật cũng không quan tâm những thứ khác, cầm lấy ống nước của mình rời đi.

Diêu Tân nhìn sợ mất mật, những người trong thành người này, từng người từng người sao lại có lá gan lớn như vậy chứ.

Nhìn thấy Lâm Dật, đem ống nước kéo tới trong nhà kính, Diêu Tân cũng đi theo đi tới.

Muốn giúp Lâm Dật đem nước dội thật nhanh, miễn lại bị phát hiện.

Bởi vì ống nước không tính thô, tưới nước tốc độ không tính nhanh.

Lâm Dật thật cũng không sốt ruột, lấy bình thuốc kích thích sinh trưởng ra chế thành lọ thuốc dựa theo tỉ lệ, dùng bình tưới phun lên cây ăn quả và mặt đất.

Đối mặt với động tác của anh, Diêu Tân cũng không hỏi cái gì,chuyện phun thuốc là điều bình thường, đều là quá trình thông thường.

"Làm sao vậy, tại sao nước ngừng lại rồi?"

Lúc Lâm Dật đang phun thuốc cho cây ăn quả, nghe được giọng nói của Diêu Tân, phát hiện ra ống nước quả thật không có nước.

"Này tình huống thế nào, hết nước?"

"Hay là do vòi nước chưa được buộc chặt không?" Diêu Tân vội vã thả xuống công việc trên tay, chuẩn bị quay lại đi nhìn xem.

Nếu cái này không được xử lý kịp thời, nhà rất dễ bị ngập lụt.

"Tôi buộc rất chặt, lẽ ra không thể có vấn đề gì."

"Đi về nhìn xem trước, đừng để nhà của cậu bị ngập nước."

Lâm Dật gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới đi ra, liền nhìn thấy một chiếc Hafer màu trắng, ngừng ở cách đó không xa, đem ống nước đặt ở dưới gầm xe.

"Diêu lão tam, này không phải là đất nhà anh sao?"

Người nói chuyện, giữ lại kiểu tóc cũ chia ba bảy, mặc một áo khoác màu đen, trên tay cầm điếu thuốc, miệng đầy khẩu khí chất vấn.

"Này, đây quả thật không phải là nhà của tôi." Diêu Tân khẩn trương nói.

"Anh ta chính là Lưu Đông Minh?" Lâm Dật hỏi.

"Anh ta không phải." Diêu tân nói: "Cậu ta tên là Địch Hiểu Lượng, cùng với Lưu Đông Minh là một phe, không phải là dạng người tốt lành gì."

"Người anh em." Địch Hiểu Lương nhìn Lâm Dật nói:

"Anh là mới tới à, không biết quy củ ở đây tôi sẽ không so đo với cậu. Qua đây đem tiền nộp, tổng cộng 3000 tệ."

"Lượng ca, nhà bọn họ chỉ là một cái lều lớn, tính theo diện tích hẳn là 500 tệ là đủ rồi."

"Bình thường là giao 500, còn lại 2500, là phạt cậu ta."

"Này, sao anh lại nói đến chuyện phạt gì ở đây." Diêu Tân nói.

"Diêu lão tam, cậu cút sang một bên, cậu đã ở trong thôn nhiều năm như vậy, còn không biết quy củ của thôn Hoan Hỉ sao?" Địch Hiểu Lượng nói:

"Tôi phạt anh ta 2500, đó là tiện nghi cho các anh, đừng mẹ nó nhiều lời, nhanh giao tiền ra đây."

Bị mắng một trận, Diêu Tân không dám nói tiếp nữa.

Anh cũng biết, mình căn bản là không trêu chọc nổi những người này.

"Tiểu Lâm, việc này tôi thật không giúp được gì cho cậu rồi." Diêu Tân nói: "Cậu đưa tiền cho bọn họ đi."

"Không có chuyện gì, tôi có chừng mực."

Lâm Dật đem thiết bị phun thuốc trên người tháo xuống, hướng về phía Địch Hiểu Lượng đi tới.

Địch Hiểu Lượng trong xe, đem điện thoại di động móc ra.

"Lần này tôi chỉ phạt cậu một ít, về sau đừng tự mình tưới nước, giếng đều là do chúng tôi khoang, chính anh tiếp nước dội đất, tính là cái ý gì?"

Trong khi Lầm bầm lầu bầu, Địch Hiểu Lượng đưa ra mã QR của điện thoại di động lấy ra.

"Quét cái này là được rồi."

"Nhìn điệu bộ này của anh, tiền này không cho thì không được đúng không?"

"Sao, 3000 ngại nhiều." Địch Hiểu Lượng nói:

"Cậu nếu như ngại nhiều, không cho cũng được, vậy nhà các cậu cũng đừng trồng cây nữa."

"Mà tôi vẫn muốn trồng, nhưng tiền tôi cũng không muốn cho."

"Đjxmm~, con mẹ nó anh theo tôi!"

Đùng!

Lâm Dật giơ tay chính là một cái tát, tát thật mạnh lên trên mặt của Địch Hiểu Lượng.

"Con mẹ nó anh nói chuyện với người nào đấy?"

Lâm Dật cầm lấy tóc của Địch Hiểu Lượng, đem đầu của anh ta từ bên trong cửa sổ xe muốn lôi đi ra.

"Cậu lợi hại cỡ nào, cũng dám đến chỗ tôi đòi tiền?"

Híz-khà-zzz ——

Diêu Tân suýt chút nữa sợ đến choáng váng, lại dám đối với người của Lưu Đông Minh động thủ, đây không phải muốn ăn đòn sao.

"Đjxmm~, mẹ nó đem Lượng ca của tôi thả ra!"

Người ngồi trên ghế phụ đẩy cửa xe xuống, thuận tay cầm lên thanh sắt, hướng về Lâm Dật đi tới.

"Tiểu tử, cậu không phải là cảm thấy mình trâu bò sao." Địch Hiểu Lượng nói:

"Cậu nếu như lợi hại, cũng đừng buông tay, xem tiểu huynh đệ của tôi, làm sao đem chân của cậu đánh gãy!"

"Được, tôi chờ xem."

Người ngồi ghế phụ, trên tay cầm theo thanh sắt lao về phía Lâm Dật như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

"Đjxm mày chứ, lão tử hôm nay đánh gãy chân của mày!"

Thanh sắt đập tới, Lâm Dật duỗi tay nắm chặt!

Người ngồi ghế phụ người, liền dùng toàn bộ sức mạnh rồi, nhưng lại phát hiện, sức của mình không bằng Lâm Dật!

"Chỉ có hai người bọn mày, cũng đừng có mà bày đặt khoa tay múa chân ở đây."

Dứt tiếng, Lâm Dật đem thanh sắt đoạt lại!

Hướng về chân của anh ta đập tới!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1001.
Bình Luận (0)
Comment