Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1002 - Chương 1000. Bạo Chúa Thôn

Chương 1000. Bạo Chúa Thôn
Chương 1000. Bạo Chúa Thôn

"Hả? Không phải chỉ là lắp ống nước thôi sao? Còn có gì cần phải chú ý à?"

"Đó cũng không phải." Diêu Tân nhả một ngụm xương cá nói:

"Giếng làm ruộng đều là mới khoan trong thôn, mỗi hộ đều phải trả tiền, cậu là mới tới, nước giếng tự nhiên không thể để cho cậu dùng rồi."

"Không đúng." Lâm Dật nói:

"Người chủ ban đầu lẽ ra phải trả tiền cho căn nhà tôi mua rồi. Bây giờ tôi đã mua lại nhà của anh ta, vậy tôi có đủ điều kiện để sử dụng nước giếng chứ."

"Này cũng không đơn giản như cậu nghĩ đâu, thay đổi một gia đình, thì tiền phải giao lại một lần nữa, không thể lấy ra dùng ngay được."

"Tôi từ nhà mình tiếp nước còn không được?"

"Cũng không được, người ta không cho." Diêu Tân nói.

"Ai không cho?"

"Lưu Đông Minh, anh ta phụ trách khoan giếng, cho nên anh ta không để cho người khác dùng giếng nước ở dưới đất ở trong nhà."

"Đây là cái quy định chó má gì vậy, các anh vậy mà cũng có thể đáp ứng được à?"

"Chủ yếu là chúng tôi đều dùng nước giếng tưới đất, hơn nữa dùng nước cũng nhiều, không giống cậu chỉ nhà kính, chút chuyện này sẽ không tính toán."

"Lẽ ra đào giếng làm ruộng, tiền này cũng đều là quốc gia ra, như nào ở đây là dân chúng bỏ tiền?"

"Ai, việc này thì khỏi nói, tôi uống rượu." Diêu Tân nói:

"Cậu cũng là người có tiền, cũng không thiếu chút tiền này, ngày mai tôi đưa cậu đi nộp tiền, cậu an tâm trồng trọt là được rồi."

"Đất của cậu là một nhà kính lớn hiện tại liền có thể trồng, chúng tôi mà còn muốn qua một thời gian nữa, bằng không chia cho cậu ít nước là đủ rồi." Tôn Xuân Lệ nói.

"Tiền tôi ngược lại thật ra không thiếu, nhưng cũng không thể để cho tôi tiêu tiền oan được." Lâm Dật nói:

"Đều là miễn phí dùng nước, làm sao đến nơi này thị bị thu phí vậy?"

"Chuyện như vậy giảng không ra lý, Lưu Đông Minh ở thôn trên hoành hành bá đạo quen rồi, anh rể của anh ta là thôn trưởng, ai có thể trêu chọc được anh ta chứ." Diêu Tân nói:

"Lúc trước khi đào giếng, trong thôn cũng có mấy người không đồng ý, cuối cùng anh không chỉ đem người đánh, còn đập phá. Chúng tôi đều là người bình thường, muốn sống yên ổn qua ngày, cũng không dám đối nghịch với anh ta, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao tiền."

"Lẽ nào các anh không báo cảnh sát?"

"Đây là đừng nói nữa." Diêu Tân khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Gọi điện thoại người cũng không đến, cuối cùng còn bị cắt đứt chân, tiền thuốc thang vẫn là do tự mình trả."

"Sau đó thì sao, các anh cũng không có biện pháp khác sao? Cứ như vậy một mực nuốt giận vào bụng sao?"

"Người báo cảnh sát không phải bị đánh gãy chân sao, vợ anh ta tức không nhịn nổi, liền đến trong thành phố kêu oan, muốn tìm một vị lãnh đạo lớn để cáo trạng, cuối cùng cậu đoán thế nào, chưa kịp tới thành phố, ở trên cao tốc đã bị Lưu Đông Minh cản lại rồi."

"Sau đó thì sao?"

"Nghe nói là bị chà đạp, tinh thần xảy ra vấn đề, té giếng tự sát."

Lâm Dật sờ cằm, cảm thấy người này so với ở Vu Đức Cường đáng ghét hơn nhiều.

"Cho nên cậu nghe tôi khuyên một câu, ngày mai đi nộp ít tiền, an tâm trồng trọt, việc này coi như cho qua."

Lâm Dật nở nụ cười, "Tôi thực sự không sợ cái này."

"Tiểu huynh đệ, cậu đừng cho là mình có tiền, liền không sợ trời không sợ đất." Diêu Tân nói:

"Tôi mặc dù không biết cậu có bao nhiêu tiền, nhưng tôi có thể xác định anh ta khẳng định so với cậu còn nhiều tiền hơn, cậu không trêu chọc nổi anh ta đâu."

"Anh ta chỉ là một tên bạo chúa thôi, có thể có bao nhiêu tiền?"

"Cậu đây liền không hiểu được, trong này cửa khá nhiều." Diêu Tân nói:

"Những năm gần đây, một nửa số tiền cải tạo đất từ trên cao xuống đều vào trong túi của anh ta và anh rể của anh ta. Hơn nữa năm ngoái, không ít tiền sửa đường được phân phổ cho thôn, đến năm nay còn không tu sửa đây. Đoán chừng tiền này, đều để cho bọn họ trừ đi, ở ngân hàng lấy lời rồi, đợi phía trên xuống kiểm tra, thì sẽ đi sửa tượng trưng một chút, chính giữa có thể lấy được một khoản tiền lớn, cậu suy nghĩ một chút cái này cần kiếm bao nhiêu tiền?"

"Trong thôn các anh còn có thành phần thật phức tạp." Lâm Dật cười nói.

"Không phức tạp, cậu chính là không có ở nông thôn trải qua nên không biết, mỗi thôn đều có chuyện như vậy, chính là chỗ chúng tôi nghiêm nặng một chút mà thôi."

"Được, những việc này tôi đều nhớ kỹ." Lâm Dật nói.

"Vậy cậu ngày mai tới tìm tôi, tôi đưa cậu đi nộp tiền."

"Được, việc này đến lúc đó lại nói."

Sau khi nói chuyện trồng trọt xong, ba người liền bắt đầu tán gẫu chuyện bát quái trong thôn.

Lâm Dật phát hiện, mặc dù có thôn bá đang quấy rối trật tự sinh hoạt.

Nhưng nói lý ra cũng có rất nhiều chuyện thú vị.

Ví dụ như trong ngôi nhà của ông già họ Vương ở cuối làng phía nam, có người mắc bệnh ung thư, không đi bệnh viện chữa bệnh, mà là tìm cái thần côn, nói có thể tránh quỷ trừ tà.

Chỉ cần giao tám ngàn tệ, trong vòng một tháng liền có thể khôi phục khỏe mạnh, cuối cùng sống không được một tuần, bị lừa cả người cả của đều không còn.

Chẳng hạn như con dâu thứ hai của lão gia tử họ Lưu trong thôn có vẻ ngoài đứng đắn hơn ai hết, nhưng vậy mà đã ngủ với một nửa các lão gia ở trong thôn.

Còn có mỗ mỗ, trong nhà mua hai chiếc xe, nhìn như phong quang, nhưng thực tế là mắc nợ trong ngoài.

Theo Lâm Dật, những chuyện này đều có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết được rồi.

Một bữa cơm ăn đến hơn tám giờ tối, Lâm Dật xem thời gian không sai biệt lắm, vì không quấy rầy người ta nghỉ ngơi, liền cáo từ về nhà.

Buổi tối cùng Kỷ Khuynh Nhan nói chuyện phiếm một lúc, sau đó trùm đầu đi ngủ, sáng sớm hôm sau hơn bảy giờ mới dậy, chuẩn bị đi lên trên thị trấn mua ống nước, sau đó tiếp nước trồng trọt.

Về phần chuyện Diêu Tân nói, căn bản Lâm Dật không để ở trong lòng.

"Chị dâu, chị làm gì vậy?" Lâm Dật hỏi.

"Tôi đưa nó đến trường, không nói chuyện với cậu được nữa, nếu không đi nữa liền không còn kịp." Tôn Xuân Lệ đẩy xe đạp nói.

"Chị cũng đừng cưỡi xe đạp đưa đi, vừa vặn tôi muốn tới trong trấn, giúp chị đưa cháu đi cũng được."

"Vậy không tốt lắm, tôi đưa cháu đi là được rồi."

"Không có chuyện gì, chị cưỡi xe đạp cũng không tiện, hàng xóm không phải trợ giúp lẫn nhau sao."

Tôn Xuân Lệ cười phúc hậu, "Vậy tôi sẽ không khách khí với cậu nữa."

Lâm Dật đem xe lái đến trước cửa nhà họ, Tôn Xuân Lệ đã đưa Diêu Bác Văn đi ra,

"Mẹ cho con biết, ngồi trên xe thành thật một chút, đừng tùy tiện lộn xộn."

"Biết rồi mẹ."

Căn dặn xong Diêu Bác Văn, Tôn Xuân Lệ lại nhìn Lâm Dật.

"Hôm nay làm phiền cậu rồi, buổi trưa trở về đến nhà tôi ăn cơm."

"Được."

Lâm Dật với Tôn Bác Văn lên xe, lái về hướng thị trấn Tứ Phương.

"Trường tiểu học của cháu ở thị trấn sao? Chú trước đó tới làm sao chưa từng thấy qua?" Lâm Dật hỏi.

"Từ trường học của cháu đến thị trấn vẫn còn hai dặm, chú phải đi theo đường của cửa hàng bách hoá kia, tiếp tục đi về phía đông mới có thể thấy được."

"Chú biết ở đâu rồi."

Dựa theo địa chỉ Tôn Bác Văn nói, Lâm Dật mang theo cậu nhóc, hướng về trường tiểu học của thị trấn đi.

Sau mười mấy phút, hai người tới trường tiểu học của thị trấn, đây là một tòa nhà hai tầng đơn sơ.

Lục tục, một số phụ huynh đã đưa con tới.

Nhưng một số ít trẻ em lớp trên đều là tự mình tới, không có sự giám hộ của cha mẹ.

Điều khiến Lâm Dật ngạc nhiên là ở cổng trường, có một nữ giáo viên xinh đẹp, lộ vẻ hoàn toàn không hợp với các bậc phụ huynh trong thị trấn.

"Em chào cô Đỗ." Diêu Bác Văn ở trong xe nói.

Ngữ điệu còn có chút đắc ý, bởi vì mình được đi xe hơn cỡ lớn.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1000.
Bình Luận (0)
Comment