"Hóa ra là như vậy." Lâm Dật như là lầm bầm lầu bầu tựa nói:
"Cái tên Tần Ánh Nguyệt này nghe khá hay."
"Cậu xem ra rất bình tĩnh." Thẩm Thục Nghi nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ rất kích động."
"Đây cũng không phải là diễn trên TV, con làm sao có thể có nhiều cảm xúc như vậy." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa con lớn lên ở trong viện mồ côi, khẳng định có mẹ đẻ, cũng không thể là từ trong khe tảng đá đi ra được."
"Cậu có thể nghĩ như vậy, tôi an tâm rồi." Thẩm Thục Nghi tự giễu nói:
"Tôi và mẹ của cậu, xem như là bạn cũ, năm đó, cô ấy được khen là đệ nhất tài nữ Yến Kinh, viết chữ đẹp, gấm Tô Châu tay nghề cũng là độc bộ ở thành Yến Kinh. Ở trước mặt mẹ của cậu, tôi cảm thấy mình cũng không tính là phụ nữ."
"Dì Thẩm đừng nói như vậy." Lâm Dật nói: "Khí chất trên người dì, ở trên người người khác con cũng chưa từng thấy qua."
"Tôi cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cậu cũng đừng lừa dối tôi." Thẩm Thục Nghi nói:
"Nếu như không có việc gì, tôi không nói chuyện với cậu được nữa, đợi lát nữa còn có một cuộc họp nữa."
"Được, cảm ơn dì Thẩm."
Trong phòng làm việc, Thẩm Thục Nghi cúp điện thoại, lắc đầu một cái, nở nụ cười.
"Nếu cậu thật sự an tâm, thì sẽ không chỉ hỏi tôi những vấn đề này."
Thị trấn Tứ Phương, thôn Hoan Hỉ.
Cúp điện thoại, Lâm Dật đem điện thoại di động ném qua một bên.
"Tần Ánh Nguyệt ... Thật là một cái tên dễ nghe."
Nghĩ tới đây, Lâm Dật đột nhiên bật cười.
"Đệ nhất tài nữ Yến Kinh? Danh tiếng vẫn còn khá lớn, cũng không biết ai có thể sánh ngang được với bà ấy."
Hô ~~
Hít sâu một hơi, mọi thứ trong đầu Lâm Dật đều bị ném sang một bên, bắt đầu vội vàng chuyện trồng trọt.
Trong lúc này, Kỷ Khuynh Nhan đã gọi điện thoại cho Lâm Dật nói rằng sau khi tan sở cô ấy sẽ tới, nhưng bị Lâm Dật cự tuyệt.
Thứ nhất là quá rắc rối, cô ấy đến cũng không giúp đỡ được gì.
Hơn nữa khi cô tan sở, trời cũng chuẩn bị tối rồi, dứt khoát liền đuổi cô ấy về chỗ mẹ của cô ấy ở.
Xế chiều hôm đó, Lâm Dật đã hoàn thành tất cả công việc trong nhà kính, thậm chí còn trồng cả nhân sâm và linh chi được gửi tới.
Ở tình huống bình thường, trồng xuống đất một cách lung tung bừa bãi thì nhất định là không thể sống được.
Nhưng bởi vì trong đất trộn lẫn đất vàng, Lâm Dật cảm thấy ngược lại là có thể phát sinh kỳ tích.
Ngoài ra, Lâm Dật cũng có một chút chờ mong đối với những cây ăn quả mà mình trồng.
Bởi vì Lương Nhược Hư nói, những thứ này là cây ăn quả thành niên, được cấy ghép từ những nơi khác.
Chỉ cần anh chăm sóc tốt sẽ có thể đạt được kết quả, hơn nữa còn hạ cho Lâm Dật mệnh lệnh tử.
Khi các loại này kết quả, phải đưa cho cô ấy đầu tiên.
Lâm Dật thấy thế nào cũng đều cảm thấy, có chút ý tứ tranh thủ tình cảm.
Sau khi hoàn thành công việc trong nhà kính, đã hơn 5h chiều, Lâm Dật lại nhìn một vòng tình hình bên trong vườn rau xanh.
Cũng ước lượng một chút, ít nhất còn phải mất một tuần vườn rau xanh mới có thể mở bắt đầu nãy mầm, lúc đó phải che lại bằng không cũng không được.
"Tiểu tử, sao chỉ có một mình cậu ở đây, bạn gái cậu đâu rồi."
Ngay khi Lâm Dật đang lên kế hoạch cho vườn rau nhỏ, chị gái trung niên sát vách nói.
Bởi vì hai ngày này, một mực tại yêu thích thôn ở lại, cùng sát vách hàng xóm, Lâm Dật cũng thân quen.
Chị gái trung niên tên là Tôn Xuân Lệ, chồng của chị ta tên là Diêu Tân, còn có một cậu con trai mười tuổi đang học tiểu học ở thị trấn. Mặc dù không giàu có, nhưng cuộc sống của bọn họ rất ổn.
"Cô ấy hôm nay có việc, sẽ không tới đây được."
"Buổi tối cậu ăn chưa? Nhà chúng tôi hôm nay hầm cách thủy cá, lại đây ăn chút."
"Này thật không tiện lắm, tôi đi lên thị trấn tùy tiện ăn một chút là được rồi."
"Khách khí cái gì, cùng là hàng xóm với nhau, mau qua đây ăn với chúng tôi đi." Diêu Tân đang quét dọn sân nhỏ nói.
"Vậy tôi liền không khách khí với hai người nữa."
"Cần gì phải khách khí chứ, qua đây đi."
Có người mời ăn cơm, Lâm Dật cũng không kiểu cách nữa, đến trên xe cầm hai bình Mao Đài, sau đó đi tới nhà Diêu Tân.
"Tiểu huynh đệ, cậu đây là làm gì? Cậu nhanh lấy về đi, rượu ngon như vậy, cho tôi uống thì uổng phí lắm."
"Trên xe tôi còn có mấy hộp, không thiếu hai bình này."
Diêu Tân có chút tò mò, loại rượu ngon này, anh chỉ từng nhìn thấy ở trên ti vi, đừng nói là uống, bình thường cũng đều chưa từng thấy.
Hôm nay nếu có thể uống một lần, vậy còn không sướng chết sao.
"Xem đức hạnh của anh này, hai bình rượu ngon đã làm anh tìm không ra phương hướng rồi." Tôn Xuân Lệ nói.
"Em không hiểu, rượu là lương thực, càng uống càng trẻ. Ít nhất một chai rượu này cũng có giá hơn 1000 tệ, người bình thường thấy đều chưa thấy qua."
"Rượu này mắc như vậy sao?"
"Em nhìn kỹ đi, đây chính là rượu Mao Đài, những người có tiền kia thì hay uống loại rượu này."
"Sao lại phiền phức như vậy, gọi người tới nhà dùng cơm, hìn như còn quản người ta muốn uống rượu gì nữa."
"Chuyện này không lớn, hai người đừng có để gánh nặng trong lòng lớn như vậy, chỉ hai bình rượu mà thôi, không bao nhiêu tiền."
"Vậy tôi vào nhà, nồi cá bên trong sắp xong rồi, tôi dọn ra cho anh."
Lâm Dật được Diêu Tân nghênh đón vào phòng, đúng lúc nhìn thấy con trai của anh ta Diêu Bác Văn đang làm bài tập.
"Con trai, đây là hàng xóm mới của chúng ta, gọi là chú Lâm."
"Chú Lâm."
Lâm Dật cười gật đầu, sờ đầu Diêu Bác Văn, khách sáo nói vài cầu, liền ngồi xuống trước bàn.
Tôn Xuân Lệ tay nghề rất tốt, cá hầm cách thủy mùi thơm nức mũi, khiến Lâm Dật thèm ăn.
"Tiểu huynh đệ, nhà kính của cậu như thế nào rồi? Mọi thứ đều được gieo trồng rồi à."
Trong bữa tối, Diêu Tân nhấp một ngụm rượu, vui vẻ hỏi.
"Nhà kính đều đã xong rồi, còn lại chính là trong vườn, chuẩn bị trồng một ít rau xanh gì đó."
"Nếu không như vậy đi, ngày mai hai chúng tôi cũng không có việc gì khác, đi giúp cậu xới đất." Diêu Tân nói:
"Cậu là từ trong thành phố tới, chắc cũng không biết làm việc nhà nông, đây là một việc cần kỹ thuật, không thể tùy tiện làm được."
"Không cần không cần, tôi cũng không có xem như đây là công việc chính, chỉ là muốn thả lỏng cả người, tự mình chậm rãi làm là được."
Diêu Tân liếc nhìn rượu Mao Đài trên bàn, cũng biết Lâm Dật là người không thiếu tiền, từ chiếc xe cậu ấy lái cũng có thể nhìn ra, dứt khoát không kiên trì chuyện này.
"Vợ chồng chúng tôi là người thô kệch, chưa từng đọc sách gì, chuyện làm nông này so với anh lợi hại hơn thôi. Cậu nếu như có chỗ không hiểu, có thể đến hỏi hai chúng tôi. Nếu tôi không có ở nhà, cậu liền tới tìm chị dâu cậu, cô ấy làm việc so với tôi còn lưu loát hơn đấy."
"Cảm ơn anh Tân, cạn một chén."
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Dật càng ngày càng cảm thấy người của thôn Hoan Hỉ thật sự rất đơn giản, chất phác.
Mình không ở nhà, lại còn yên tâm để người đàn ông khác đến tìm vợ của mình, thật là thiện lương.
"Con trai, con về sau phải học tập thật tốt. Sau này lớn lên, con có thể kiếm được nhiều tiền như chú Lâm của con. Chúng ta cũng đến trong thành phố mua nhà lầu."
"Biết rồi cha, con chắc chắn sẽ học tập thật giỏi." Diêu Bác Văn trong miệng đang ăn cơm, mơ hồ không rõ nói.
"Đúng rồi, mảnh đất trong nhà kính của cậu, hẳn là vẫn chưa tiếp nước đúng không."
Cái gọi là tiếp nước chính là ý tứ tưới nước, là từ ngữ nông thôn bản địa.
"Vẫn chưa." Lâm Dật nói:
"Từ nhà chúng tôi đến nhà kính gần 200 mét, tôi dự định ngày mai đi mua một đoạn ống nước về rồi tự tưới."
"Cậu cũng đừng làm tùy tiện, đừng tự mình tiếp ống nước, như vậy không được."
------
Dịch: MBMH Translate