“Thì ra là như vậy.”
Kỷ Khuynh Nhan cái hiểu cái không, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này rất thần kỳ.
Nếu như không phải là bởi vì cơm đã làm xong, đoán chừng cô còn muốn ghé vào cửa kho mà nhìn một hồi.
Hơn tám giờ tối, sau khi ăn cơm xong, Lâm Dật cũng chuẩn bị cáo từ, tránh làm phiền thời gian nghỉ ngơi của người ta.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan lại đụng Lâm Dật dưới mặt bàn đến mấy lần.
“Chuyện gì vậy?”
“Anh không phải nói xin giúp em heo con sao.” Kỷ Khuynh Nhan ghé vào tai Lâm Dật nhỏ giọng nói:
“Mau giúp em xin một con đi.”
Lâm Dật như bừng tỉnh đại ngộ, “Việc nhỏ.”
Anh nhìn về phía Diêu Mãnh, “Nhị ca, heo nhà các người có thể bán cho em một con được hay không. Anh cứ tính theo giá thị trường là được, không cần bán cho em giá hữu nghị đâu.”
“Lời nói này của cậu là có ý gì đây.” Diêu Mãnh nói:
“Cậu giúp tôi nhiều chuyện như vậy, tặng cậu một con đều được, nhưng bây giờ không phải là lúc, cậu không thể ôm đi. Đợi một tháng sau, cậu thích con nào thì cứ tùy ý chọn.”
“A? Tại sao bây giờ lại không thể chọn?”
“Chúng nó không phải là vừa mới sinh sao, còn đang bú sữa đó.” Diêu Mãnh nói:
“Tôi sẽ nuôi giúp cho các người trước, chờ một đoạn thời gian nữa rồi lại bắt về, lúc đó các người đem về nuôi cũng bớt việc hơn.”
Kỷ Khuynh Nhan có chút không cam tâm, cô muốn ôm đi ngay bây giờ luôn.
Cô cảm thấy heo con lúc này trắng trắng mềm mềm, nuôi mới đáng yêu.
“Chẳng lẽ phải bú sữa mẹ sao? Không đút sữa được sao?” Kỷ Khuynh Nhan hỏi dò.
“Đút sữa cũng được, nhưng chuyện này không phải là rất phiền phức sao. Thanh niên các người cũng không có kinh nghiệm gì, cho nên chị mới bảo để qua một khoảng thời gian nữa lại tới bắt.”
“Không sao, em cảm thấy em có thể thích ứng.”
Triệu Lệ Hà cười rộ lên, “Nếu em đã nói như vậy, nhị tẩu chắc chắn sẽ không để cho em thất vọng, lát nữa đến chuồng heo đi, thích con nào thì ôm con đó.”
“Bao nhiêu tiền, em chuyển cho chị.”
“Nếu như em trả tiền thì chị sẽ không cho em bắt nữa.”
Ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan di chuyển lòng vòng, cũng không nói gì nữa, đã nghĩ kỹ biện pháp ứng phó chuyện này.
Bữa ăn rất nhanh đã kết thúc, Kỷ Khuynh Nhan đến chuồng heo, chọn một con heo con trắng trẻo, chuẩn bị để Lâm Dật ôm trở về.
“Nhà chúng tôi còn có nửa túi sữa bột, bình thường là cho trẻ con uống, các người cầm về tạm trước đi, nếu không tối nay sẽ không có gì cho nó ăn cả.”
Triệu Lệ Hà rất cẩn thận, không chỉ đưa nửa túi sữa bột trong nhà cho Kỷ Khuynh Nhan, thuận tiện còn đưa thêm một cái bình nữa.
Nói với cô lúc cho bú thì dùng cái này.
“Cám ơn nhị tẩu.”
Trước khi rời đi, Kỷ Khuynh Nhan mở túi của mình ra, lấy ra khoảng 1000 tệ, tất cả đều nhét vào tay Triệu Lệ Hà.
“Nhị tẩu, trong túi quần em chỉ có từng đó tiền, cho chị hết, chị cũng đừng khách khí với em.”
Sau khi đưa tiền, Kỷ Khuynh Nhan lôi kéo Lâm Dật rời đi thật nhanh, không cho Triệu Lệ Hà cơ hội mặc cả.
“Mấy người thành phố như bọn họ, thật sự là gặp cái gì cũng thấy tò mò.” Triệu Lệ Hà vừa cười vừa nói.
“Anh cá là không đến ba ngày, cô ấy sẽ đến trả lại heo cho chúng ta.”
“Em cảm thấy không cần tới ba ngày, đoán chừng ngày mai đã ôm trở lại đây rồi.”
Hai người về tới nhà mình, Kỷ Khuynh Nhan để Lâm Dật đưa chiếc lồng vào trong phòng.
Còn rất tri kỷ trải một cái chăn nhỏ ở bên trong, sau đó lại pha nửa bình sữa bột, chuẩn bị cho heo ăn.
“Lâm Dật, nó thật sẽ tự mình ăn sao.”
“Đây là bản năng của động vật, rất bình thường, em không cần phải ngạc nhiên.”
“Đây là lần đầu tiên em cho heo ăn nha.”
Đối với chuyện đút sữa cho heo, Kỷ Khuynh Nhan làm không biết mệt, bận rộn trước sau hơn một giờ, cũng không ngại mệt mỏi.
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là cuộc gọi video của Hà Viện Viện.
Lâm Dật cho là cô có chuyện làm ăn muốn nói với mình, không nghĩ tới vừa ấn nghe thì đã nghe thấy tiếng cười giống như heo kêu của cô.
“Ông chủ, hiện tại tôi không phục ai cả, chỉ phục anh. Anh thế mà còn biết đỡ đẻ cho heo mẹ, mà động tác còn rất thuần thục, trâu bò.”
“Cút đi.”
Lâm Dật mắng một câu liền tắt video, chuẩn bị đi rửa mặt.
Mà Kỷ Khuynh Nhan lại bắt đầu không ngừng chụp ảnh con heo kia.
Chụp ảnh thì cũng không sao, nhưng điều quá đáng chính là sau khi chụp xong còn chỉnh ảnh nữa.
Lâm Dật ngầm thở dài, thật sự là đã tìm về một cô vợ ngốc a.
Sự nhiệt tình của Kỷ Khuynh Nhan đối với heo con đã vượt xa tưởng tượng của Lâm Dật.
Cho đến hơn mười hai giờ khuya, vẫn làm việc không biết mệt.
Nếu như không phải Lâm Dật bảo cô, đoán chừng cô cũng sẽ không về đi ngủ.
Hơn hai giờ sáng, Kỷ Khuynh Nhan đang ngủ say thì mơ mơ màng màng bị Lâm Dật đánh thức.
Lấy chất lượng giấc ngủ của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật có thể đánh thức cô ở thời điểm này cũng coi như là lợi hại.
“Gọi em làm gì vậy, trời còn chưa sáng đâu.” Kỷ Khuynh Nhan xoa mắt oán giận.
“Heo con đói bụng, dậy chăm heo kìa.”
“Ngạch...”
Kỷ Khuynh Nhan mơ mơ màng màng đứng lên với mái tóc rối xù, mất vài phút, mới xuống giường pha sữa bột.
Sau đó giày vò hơn nửa giờ, mới xem như là xong việc.
“Cuối cùng cũng có thể ngủ, buồn ngủ chết em rồi.”
Lẩm bẩm một câu, Kỷ Khuynh Nhan chui vào ổ chăn, không đến một phút đồng hồ, đã nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ.
Nhưng Kỷ Khuynh Nhan cảm giác mình vừa mới ngủ, thì lại bị người ta đánh thức.
“Lại có chuyện gì vậy.”
“Heo con lại đói bụng, dậy cho ăn đi.”
“Em vừa mới cho ăn xong mà, sao lại đói bụng rồi?”
“Em vừa rồi cho ăn lúc hơn hai giờ, hiện tại là bốn giờ hơn, cho nên cần phải cho ăn tiếp.”
“Làm sao có thể, em vừa mới ngủ, cảm giác còn chưa tới năm phút đồng hồ đâu.”
Lâm Dật cầm điện thoại di động, “Nhưng quả thực đã bốn giờ hơn, với lại trời còn sắp sáng.”
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, nhìn thoáng qua về phía bên ngoài, phát hiện trời quả thực đã sáng, hơn nữa còn nghe thấy tiếng gà gáy.
Ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan đờ đẫn mà ngồi ở trên giường, cả người như muốn sụp đổ.
“Nó cũng nhanh đói quá đi, nó lại không thể tự mình ăn được.”
“Từ khi nó được sinh ra cho tới bây giờ còn chưa tới 24 tiếng đâu, em lại đem nó về đây, đương nhiên em phải phụ trách rồi.”
“Anh nói đúng.”
Kỷ Khuynh Nhan hít sâu một cái, sau đó mang dép, xuống giường đi pha sữa bột cho heo ăn.
Chính mình đưa heo về thì dù mệt chết cũng phải cho nó ăn!
Ước chừng qua hơn bốn mươi phút, Kỷ Khuynh Nhan cho heo ăn xong lại chui vào ổ chăn.
“Em còn muốn tiếp tục ngủ sao? Hiện tại cũng đã hơn năm giờ rồi.” Lâm Dật nói.
“Em phải ngủ bù, lúc làm việc anh cũng đừng gọi em, em muốn ngủ đến khi tự tỉnh lại.”
“Được thôi.”
Tiếng ngáy đều đều truyền đến, Kỷ Khuynh Nhan lại đi vào mộng đẹp lần nữa.
Trong giấc mơ, cô mơ thấy Lâm Dật, tại một nơi được mọi người chú ý, xung quanh dùng hoa hồng xếp thành hình trái tim, cầm một cái nhẫn kim cương thật to, quỳ một chân trên đất, cầu hôn mình.
Nhưng ngay lúc muốn nói ra ba chữ kia, Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy như có người đang đẩy phía sau mình một cái.
Sau đó tỉnh mộng.
“Anh còn gọi em làm gì.” Kỷ Khuynh Nhan có chút tức giận, “Không phải đã nói là em muốn tự tỉnh ngủ rồi mới đến công ty sao.”
“Anh không gọi em dậy để đi làm, hiện tại đã đã hơn bảy giờ, là lúc em nên rời giường để chăm heo.”
------
Dịch: MBMH Translate