Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1027 - Chương 1025. Chỉ Cần Anh Đủ Lẳng Lơ, Tất Cả Đều Có Khả Năng

Chương 1025. Chỉ Cần Anh Đủ Lẳng Lơ, Tất Cả Đều Có Khả Năng
Chương 1025. Chỉ Cần Anh Đủ Lẳng Lơ, Tất Cả Đều Có Khả Năng

"Anh Lâm, anh dùng Át Bích đánh người à?" Tôn Tường hỏi.

"Từng đập qua rồi, xúc cảm không tệ lắm. Cậu có thời gian cũng thử xem."

"Không cần, không cần, ba em cho em tiền tiêu vặt có hạn, không dùng nổi thứ đắt tiền như vậy đâu."

Rốt cuộc nhà họ Trần và nhà họ Tôn có bao nhiêu tiền không ai biết.

Nhưng ngoài mặt rất nghèo là được rồi.

Nếu không phải Trần Nghiên dẫn theo cậu ta tới đây, với số tiền tiêu vặt trong tay cậu ta còn chưa đủ để tới đây chơi đâu.

"Mẹ nó, Lý Thần Tinh tới!"

Trong lúc Lâm Dật đang uống rượu, trong quán bar đột nhiên liên tục vang lên tiếng hét to thậm chí có chút chói tai.

"Tất cả nhường đường, nhường đường đi."

Mười mấy vệ sĩ vây quanh Lý Thần Tinh, đi về phía cầu thang bộ lên tầng hai của quán bar.

Mà người trong sàn nhảy đều giống như phát điên, lớn tiếng hét lên, không ngừng cầm điện thoại chụp ảnh, tất cả đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Ngay cả Trần Nghiên và Cố Nam Chi cũng hưng phấn khi thấy Lý Thần Tinh đến, không ngừng vẫy tay hò hét, còn chụp rất nhiều ảnh chụp.

Duy nhất chỉ có Lý Sở Hàm vẫn rất bình tĩnh, nếu không phải phải ầm ĩ như vậy, cô còn muốn xem một trang luận văn học thuật.

"Hôm nay đúng là oan gia ngõ hẹp, đám ngu ngốc xuất hiện hết người này tới người khác." Lâm Dật uống một hớp rượu nói.

"Hả?" Trần Nghiên quay đầu nói: “Anh Lâm, anh cũng biết cả Lý Thần Tinh à?"

"À... anh cũng từng đánh anh ta."

Trần Nghiên:...

Cố Nam Chi:...

"Tối hôm nay thật thú vị, nếu những người này đều tìm tới, quán bar OT còn không bị bạo động sao?"

"Cũng không đến mức đó. Lý Thần Tinh biết trình độ của anh thế nào, chắc hẳn sẽ không dễ ra tay. Nhưng nếu tên Trần Duệ kia tới thì chưa chắc."

"Để ý tới anh ta làm gì chứ." Trần Nghiên chẳng hề để ý nói:

"Tới một người thì đánh một người, tới hai người lại đánh cả đôi, có chị em làm chỗ dựa cho anh, không phải sợ ai hết."

"Nghe em nói giống như anh là kẻ ăn bám vậy." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Không phải ai cũng có thể ăn được cơm mềm ở chỗ chị em đâu." Trần Nghiên cười hì hì nói: "Triệu Mặc cũng theo đuổi chị ấy nhưng chị em không có cảm giác với anh ta, vẫn không để ý tới anh ta đấy."

"Với đức hạnh của tên Triệu Mặc kia, nếu chị em có thể coi trọng anh ta mới là lạ."

"Ai nói không phải chứ."

Trần Nghiên lặng lẽ xích lại gần nói: “Anh Lâm, em cho anh biết một bí mật nhỏ. Chị em thích những người đàn ông có cơ bụng. Sao anh không khoe một chút trước mặt chị ấy, bảo đảm có thể làm cho chị ấy chết mê chết mệt."

"Anh đã thắc mắc tại sao lần trước lúc ở trong xe, cô ấy còn sờ bụng anh, hóa ra là có sở thích về phương diện này."

"Không phải chứ? Lần trước lúc bắn pháo hoa, hai người chơi rung xe à?"

"Suýt nữa thì rung thật, ôi..."

"Ha ha, đây là do công phu của anh không tốt."

"Anh Lâm chị Nghiên, hai người đừng nói thầm nữa. Em có cảm giác tình hình không ổn lắm." Tôn Tường nói.

"Sao vậy?" Trần Nghiên quay đầu lại hỏi.

"Rất nhiều người đàn ông đều nhìn bên phía chúng ta, hơn nữa còn bàn tán xôn xao, hình như đã nhận ra anh Lâm rồi."

"Nhận ra thì nhận ra, tất cả đều là một đám trứng mềm." Trần Nghiên nhấp một hớp Cocktail: “Lúc này nếu là anh Lâm đã sớm ra tay rồi, cũng sẽ không nói thêm một câu nào đâu."

Cùng lúc đó, ở góc khác của quán bar, Trần Duệ và mấy người đàn ông khác đã gọi không ít đồ, đang uống rượu giải sầu trên lô ghế sô pha.

"Trần Duệ, sao thế? Cậu tới hơn nửa giờ mà vẫn ngồi đây uống rượu giải sầu à? Có mấy cô gái tới, cũng bị cậu từ chối. Hôm nay cậu không có tâm trạng chơi à?"

Người đàn ông nói chuyện tên là Khâu Đông Nam, mặc áo Keozn tay lỡ, trên cổ đeo dây chuyền vàng, dưới chân là đôi giày Nike.

Không tính những thứ khác trên người, chỉ riêng đôi giày này đã hơn năm mươi nghìn.

Khâu Đông Nam cũng là người trong đại viện ra, cho dù trong nhà không giàu bằng Trần Duệ nhưng trong tay nắm quyền lợi, nhà họ Trần cũng không thể so sánh được.

Cho nên trong đám bọn họ, Khâu Đông Nam chính là đại ca tên xứng với người thực, Trần Duệ đành phải ngồi ghế phụ.

"Hơn nữa tay cậu còn quấn băng, đánh nhau với người ta à?"

"Anh Nam đừng hỏi nữa, nói ra mất mặt lắm. Chúng ta uống tiếp đi."

"Mẹ nó! Anh Duệ, anh đoán xem em vừa mới nhìn thấy gì!"

Người nói chuyện là Tạ Chí Viễn, dáng vẻ hấp ta hấp tấp, rõ ràng là vừa từ bên ngoài về.

"Em nhìn thấy chiếc A4 kia đang đậu bên đường."

"Anh ta cũng cũng tới đây à?"

"Chắc chắn rồi!" Tạ Chí Viễn nói:

"Hôm nay có hoạt động lớn như vậy, chỉ cần là người thích chơi đùa đều biết, bọn họ tới đây cũng bình thường."

"Mẹ nó, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!" Trần Duệ mắng.

"Đợi đã, đợi đã." Khâu Đông Nam nói:

"Hai người nói gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh Nam, chuyện là thế này..."

Tạ Chí Viễn kể lại chuyện sau hội nghị cho đám người Khâu Đông Nam nghe.

"Fuck, không ngờ còn có chuyện này à?" Khâu Đông Nam nói:

"Muốn tán gái lại bị người ra dẫn đi trước mặt mọi người thì cũng thôi đi, hơn nữa còn bị người ta đùa bỡn, thậm chí đụng cả xe?"

"Sau đó, hai bọn em chạy tới cửa hàng 4S, tiền sửa chữa khoảng một triệu, bằng không đã tới từ lâu, đâu thể chậm trễ đến bây giờ."

"Chí Viễn, cậu vào trong quán tìm xem thằng nhóc kia đi đâu."

"Được!"

Sau khi Tạ Chí Viễn rời đi, Khâu Đông Nam vỗ nhẹ vào vai của Trần Duệ.

"Được rồi, cậu đừng rầu rĩ không vui nữa. Chuyện hôm nay, anh đòi lại công bằng cho cậu, chắc chắn sẽ trừng trị hắn một trận, bồi thường thiếu một xu cũng không được!"

"Mẹ nó!" Trần Duệ mắng một câu: “Em còn tưởng không gặp được hắn nữa, không ngờ oan gia ngõ hẹp lại gặp ở đây. Hôm nay em tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

"Tôi chắc hẳn người phụ nữ mà cậu nhìn trúng cũng ở đây, có cần anh giúp cậu giành được cô ta tối nay không?"

"Anh có cách gì à?"

"Cách gì thì cậu đừng hỏi, cứ biết chắc chắn có cách là được rồi."

Trần Duệ khẽ xoa cằm: “Cứ làm như vậy đi!"

Trong lúc hai người nói chuyện, Tạ Chí Viễn từ trong đám đông đi tới.

"Anh Nam, anh Duệ, em tìm được bọn chúng rồi. Chúng ngồi ngay ở ghế phía trước thôi!"

"Mấy anh, đi thôi, chúng ta đi qua xem thử."

Sau khi Khâu Đông Nam đánh tiếng, năm người đi về phía ghế của Lâm Dật.

"Tránh đường, tránh đường đi.”

Tiếng gào hét cách đó không xa đã thu hút sự chú ý của Lâm Dật và đám người Trần Nghiên, hình như bọn họ đi về phía mình.

"Đó không phải là Khâu Đông Nam sao?" Một người phụ nữ tóc dài mặc váy quây nói.

Có người trong quán bar nhận ra Khâu Đông Nam.

"Cậu còn quen biết anh ta? Nhìn cách ăn mặc của anh ta hình như không đơn giản đâu, chắc hẳn rất giàu đấy." Một cô gái mặc quần soóc bò nói.

"Tớ không biết anh ta giàu hay không nhưng hình như có địa vị rất lớn. Tuần trước bọn tớ từng ngủ một lần, nghe anh ta gọi điện thoại nói qua một số việc có vẻ rất lợi hại đấy."

"Người lợi hại như vậy mà cậu cũng có thể ngủ được! Chị em của tớ lại hại thật."

"Cái này có là gì chứ? Chỉ cần cậu đủ lẳng lơ, tất cả đều có khả năng."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1025.
Bình Luận (0)
Comment