"Anh Lâm, chủ nhiệm Lý."
Vào lúc Lâm Dật đang thắc mắc, chợt thấy Trần Nghiên từ bên cạnh chạy tới.
Mà không chỉ cô ấy qua, còn có hai cậu thanh niên và Cố Nam Chi – người chị khóa trên của cô ta nữa.
Lâm Dật liếc nhìn hai cậu thanh niên, phát hiện bọn họ ăn mặc đều không tệ, chắc hẳn đều là con em nhà giàu nhưng giàu tới mức nào thì không biết được rồi.
"Anh Lâm, em giới thiệu với anh nhé." Trần Nghiên chỉ vào cậu thanh niên hơi béo bên cạnh:
"Cậu ấy tên là Tôn Tường, ba cậu ấy làm bên giao thông. Chuyện anh đua xe với người ta được ba cậu ấy xử lý đấy."
"Em cũng biết chuyện này à?"
"Lúc ba cậu ấy gọi điện thoại cho ba em, em đang ở bên cạnh đấy."
"Vậy thật sự phải cảm ơn ba cậu." Lâm Dật chủ động giơ tay ra, đặc biệt khách sáo.
"Chào anh Lâm."
Tôn Tường cũng giơ tay ra, nhưng bởi vì trẻ tuổi nên còn có chút câu nệ.
"Anh Lâm, người này là Lý Hạ Tùng, xe pháo hoa trước đó là do anh ấy nhờ người làm giúp anh đấy."
Lâm Dật cũng giơ tay ra, hai người nắm tay xem như chào hỏi.
"Chúng ta đi thôi, vào đi dạo một vòng, chi phí tối nay cứ tính cho tôi."
"Đi thôi."
Tôn Tường và Lý Hạ Tùng đi theo phía sau, ánh mắt không ngừng quan sát Lâm Dật.
"Anh Tùng, anh thấy người tên Lâm Dật này thế nào?"
"Thật sự đẹp trai đấy, tôi là đàn ông cũng phải ghen tỵ." Lý Hạ Tùng nói:
"Với vẻ đẹp trai và dáng người của anh ta, chỉ cần ngoắc tay thì các em gái thậm chí mua cả Dục Đình, chờ được đi thuê phòng với anh ta."
"Em nói không phải là giá trị nhan sắc." Tôn Tường nói:
"Anh có phát hiện ra không, anh ta hình như rất giản dị dễ gần, không hề làm màu, không giống với đám nhà giàu trâu bò kia."
"Theo em, chắc hẳn anh ta có tiền nhưng còn chưa tới mức giàu có, lại giống như em vậy, chỉ là một đứa con nhà giàu hạng ba, tài sản cũng chỉ hơn mười trăm triệu mà thôi."
"Nhưng khi tới đây, chị Nghiên tâng bốc anh ta lên tận trời, có phần không hợp với thân phận đó."
"Cậu còn nhỏ tuổi nên có nhiều chuyện không hiểu." Lý Hạ Tùng nói rất ra vẻ ta đây: "Anh Lâm trông đẹp trai như vậy, cậu nghĩ chị Nghiên sẽ để cho anh ta chạy mất sao?"
"Nhưng anh ta hình như có bạn gái, hơn nữa còn rất xinh đẹp."
"Ấu trĩ! Ngây thơ!" Lý Hạ Tùng nói: "Chuyện như vậy thuộc về sản phẩm tiêu thụ nhanh, có ai sẽ thật sự động lòng chứ, bình thường đều lừa nhau thôi."
"Ha ha, em hiểu ý anh rồi, nghĩ vậy em lại thấy hợp lý hơn."
Nhóm sáu người đi vào trong quán bar OT.
Bọn họ vừa vào đã thu hút ánh mắt của một đám nam nữ.
Một nhóm nam xinh nữ đẹp đi tới đâu cũng làm người khác chú ý.
"Hôm nay là ngày gì vậy? Không ngờ lại có nhiều người tới như vậy." Trần Nghiên nhón chân nhìn vào bên trong.
"Em cũng không biết, chỉ nghe nói có tiết mục lớn, anh em người Bỉ - DJ hàng đầu trong top 100 của thế giới cũng tới, chắc hẳn tối nay sẽ rất thú vị đấy."
"Tình hình cũng lớn đấy." Trần Nghiên nhìn quanh, còn có chút hưng phấn: “Chắc hẳn tối nay sẽ rất high."
Mấy người đi vào bên trong, Lâm Dật gọi nhân viên phục vụ tới.
"Cho một chỗ sô pha."
"Thưa ngài, giá sô pha hôm nay là trên hai trăm nghìn."
"Hai trăm nghìn? Giá không thấp nhỉ?"
"Bình thường không cao như vậy, nhưng hôm nay có hoạt động, còn có ngôi sao tới, cho nên tương đối đông người, giá mới tăng lên thôi."
Lâm Dật gật đầu: “Lấy cho tôi một sô pha."
"Mời mấy vị đi theo tôi."
Nhân viên phục vụ dẫn đám người Lâm Dật tới một đám người dẫn tới sô pha gần sân khấu.
Mấy người ngồi xuống, nhân viên phục vụ cúi xuống nói: "Thưa ngài, ngài gọi gì ạ?"
"Anh cho mấy đĩa trái cây, thêm một chai Thần Long Bộ."
Lâm Dật nói xong, nhìn Trần Nghiên: “Còn lại bọn em gọi đi."
Nghe được Lâm Dật gọi một chai Thần Long Bộ, mọi người xung quanh đều vô thức nhìn lại.
Nơi đây rẻ nhất là Át Bích cũng được bán với giá sáu mươi sáu nghìn, một bộ Thần Long lại gần bốn trăm nghìn, đúng là gặp phải đại gia rồi.
Nhưng tối hôm nay đã có khách của bốn bàn gọi chai Thần Long Bộ, xem ra con cháu nhà giàu Yến Kinh đều tập trung ở đây tối nay rồi.
Sau đó, Trần Nghiên lại gọi mấy ly Cocktail, bảo nhân viên phục vụ mang menu tới.
Đối với các cô, hôm nay đến đây chỉ để cảm nhận bầu không khí, thả lỏng bản mình, ăn uống gì đó đều không quan trọng.
"Chai Thần Long Bộ này đúng có có thể diện lớn, sau khi gọi xong, rất nhiều chị đều nhìn về phía chúng ta."
Tôn Tường tương đối nhỏ tuổi lại thêm thân phận của ba mẹ đều rất nhạy cảm, cho nên rất ít tới những chỗ thế này.
Nơi bình thường có thể khiến cho hormone bùng nổ như vậy, cậu ta vẫn cần có chút thời gian để thích ứng.
"Tôi cũng phát hiện ra, không chỉ đám phụ nữ kia nhìn về phía chúng ta, đám đàn ông cũng vậy."
Lâm Dật liếc nhìn xung quanh, đột nhiên vỗ đùi.
"Mẹ nó, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện này."
"Sao vậy? Anh Lâm?"
"Đây là địa bàn của Yến Kinh các cậu, tôi hình như rơi vào trong ổ sói rồi."
"Địa bàn Yến Kinh thì làm sao chứ?"
"Lúc trước kia ở đảo Á Loan, tôi đánh cho tên ngốc Cố Trường Xuyên kia một trận, lúc đó có không ít đám con cháu nhà giàu ở Yến Kinh đều nhìn thấy được, chắc hẳn bọn họ nhận ra tôi, chuyện này lại ầm ĩ rồi đây."
"Hả? Anh Lâm, anh từng đánh Cố Trường Xuyên à?" Lý Hạ Tùng trợn trừng mắt, có vẻ không dám tin.
"Người anh đánh là Cố Trường Xuyên - một trong tứ thiếu của Yến Kinh à?"
"Đúng, chính là hắn." Lâm Dật nói:
"Chẳng phải là chỉ mấy con chó suốt ngày chỉ giỏi làm màu sao? Sau khi bị đánh một trận thì thành thật hơn nhiều." Lâm Dật xiên một miếng táo, vừa ăn vừa nói: "Hi vọng đám người này đừng nhận ra tôi, bằng không sẽ chẳng còn tâm trạng nào chơi nữa."
Lý Hạ Tùng và Tôn Tường liếc nhìn nhau, cả hai đều căng thẳng đến mức tim đập rộn lên.
Cố Trường Xuyên đứng đầu trong tứ thiếu ở Yến Kinh Tứ, là con nhà giàu cao cấp nhất Yến Kinh, hơn nữa còn có gia đình cách mạng.
Không ngờ Lâm Dật trước mặt này còn từng đánh anh ta, đúng là quá trâu bò.
Người giống như hắn, ở Trung Hải chắc hẳn cũng được xem như là đỉnh cấp.
"Anh Lâm yên tâm, chỉ cần em nói ra thân phận, sẽ không có ai dám động vào anh đâu." Trần Nghiên nói:
"Hơn nữa em nói cho anh biết, đám nhà giàu và con cháu quan chức ở Yến Kinh, bất kể có phải từ đại viện ra hay không, sau khi nhìn thấy chị em đều phải thành thật gọi một tiếng chị, cho nên anh không cần sợ đâu."
"Anh không tới mức sợ cậu ta, chỉ là đám người này rất phiền, trừng trị bọn họ sẽ rất rắc rối. Anh cũng lười ra tay với bọn họ."
"Đúng rồi, em nhớ ra chuyện này. Sau khi chúng ta họp xong, em nghe chú Tôn nói anh đua xe với một tên con nhà giàu, người kia cuối cùng còn bị tai nạn giao thông."
"Đúng vậy, hình như là con trai của một ông chủ doanh nghiệp dược phẩm tên Trần Duệ gì đó, đúng là hình người vuốt chó lại không có năng lực gì, giống như một kẻ thiểu năng vậy."
"Tôi biết anh ta là ai. Doanh nghiệp của ba anh ta do ba em quản lý. Có cần em nói với ba em không?"
"Vậy thì không cần, chỉ cần anh ta đừng đến trêu chọc tôi, tôi lại lười để ý tới."
"Nếu anh ta quay lại gây phiền toái thì sao?"
"Đánh anh ta chứ sao?" Lâm Dật nói:
"Trên bàn có sáu chai Át Bích, chắc đủ để đánh anh ta rồi."
------
Dịch: MBMH Translate