"Hả? Nuôi heo à?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt của hai người cứng đờ.
Trồng trọt nuôi heo, thao tác này không có vấn đề gì.
Trọng điểm là, không ngờ lại đưa heo đến Yến Kinh?
Hơn nữa còn phải cho bú sữa?
Rốt cuộc là nuôi con hay là nuôi heo vậy?
"Để em đi cùng anh." Lý Sở Hàm đặt đũa xuống: “Có lẽ có thể giúp được anh."
"Em ở lại đây tiếp các cô ấy đi, cũng không phải là chuyện gì lớn."
"Nếu không chúng ta cùng đi xem thứ? Chúng tôi đã lâu không gặp heo con, nghĩ cũng thấy thú vị đấy."
"À... Vậy cùng đi thôi."
Lâm Dật đánh tiếng với nhân viên phục vụ là mình rời đi một lát, tránh cho bọn họ tưởng mình đã ăn no rời đi.
Thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, dù sao bọn họ cũng đã trả tiền xong, không sợ ăn chùa.
Sau khi ra cửa, Lâm Dật mở cốp sau ra, phát hiện con heo con đang kêu loạn.
"Đây không phải là thú cưng heo à." Tào Nam nói: "Trông hơi giống heo nuôi ở nông thôn."
"Đúng, chính là giống đấy. Nó vừa sinh được nửa tháng, còn chưa cai sữa, cho nên tôi phải mang theo bên người."
Thôi Oánh:...
Tào Nam:...
Lý Sở Hàm cũng là người từ nông thôn đi ra, cho dù rời đi rất nhiều năm nhưng không quá xa lạ với chuyện nuôi heo, rất nhanh đã quen thuộc.
Thôi Oánh và Tào Nam đứng ở bên cạnh, dù sao cho heo ăn trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
"Nam Nam, cậu nói xem, có phải bạn trai Sở Hàm không bình thường không?" Thôi Oánh nói:
"Trồng trọt thì cũng thôi, không ngờ còn mang heo tới tận đây? Tìm người giúp đỡ cho ăn không được sao?"
"Nếu không phải trông anh ta đẹp trai, tớ thật sự có thể tưởng anh ta là bệnh nhân tâm thần đấy." Tào Nam nói: "Một người như vậy, không ngờ lại có thể trở thành chủ nhiệm của bệnh viện Hoa Sơn, làm tớ thấy không thể nào hiểu được."
"Cậu gọi điện thoại hỏi thử, không phải được rồi sao? Bọn họ đứng xa như vậy, sẽ không nghe thấy đâu."
"Cậu nói cũng đúng."
Tào Nam cầm điện thoại gọi cho dì hai bên chồng của mình.
"Dì đang tìm cháu đây." Dì hai của Tào Nam nói: "Cháu có một trang luận văn có chút vấn đề, quay lại sửa đi. Bây giờ có rất nhiều người đang tranh vị trí với cháu, đừng làm ra sai sót gì."
"Cháu biết rồi." Tào Nam nói: "Dì hai, dì có bận không? Cháu muốn hỏi dì một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Dì có quen biết với một người tên là Lâm Dật không?" Tào Nam khẽ hỏi.
"Lâm Dật?" Đối phương nói nhỏ một câu: “Dì chỉ biết một người làm bên khoa tim mạch của Hoa Sơn, trông rất đẹp trai, dì còn muốn giới thiệu em gái cháu cho cậu ta đấy."
"Dì biết anh ta thật sao?"
"Dì biết cậu ta, nhưng người ta không quen biết dì." Dì hai của Tào Nam nói: "Đang yên đang lành, sao cháu hỏi chuyện này?"
"Anh ta là bạn trai của bạn cùng phòng ký túc thời đại học với cháu. Bọn cháu đang cùng ăn cơm."
"Thật không vậy?" Dì hai Tào Nam vội hỏi: “Bạn trai của bạn cùng phòng ký túc với cháu sao? Các cháu còn cùng ăn cơm à?"
"Dì hai, dì đừng kích động như vậy, tốt xấu gì thì dì cũng là viện trưởng, chú ý thân phận, không đến mức đó chứ?"
"Chú ý thân phận gì chứ? Dì so với cậu ta còn chẳng phải là gì cả." Dì hai của Tào Nam nói:
"Người đàn ông kia không muốn thì thôi, chỉ cần cậu ta muốn, có thể làm viện trưởng của bất cứ bệnh viện nào trong cả nước."
"Lợi hại như vậy sao?"
"Cháu đừng thấy cậu ta còn nhỏ tuổi, nhưng trên phương diện kỹ thuật, nhất là ngoại khoa tim, phóng tầm mắt cả nước, thậm chí cả thế giới cũng không có mấy người là đối thủ của cậu ta, kỹ thuật tương đối lợi hại. Lúc ăn cơm, cháu tốt nhất nên thân thiết với người ta một chút, xem cậu ta có thể đến bệnh viện chúng ta mở tọa đàm gì đó không?"
"Cháu… cháu biết rồi..."
Tào Nam cúp máy, Thôi Oánh kéo tay áo của cô ta: “Xảy ra chuyện gì mà cậu nhìn người ta với ánh mắt háo sắc thế? Cậu nên nhớ cậu là người đã có chồng rồi đấy."
"Oánh Oánh, chuyện này là do tầm nhìn của chúng ta quá hạn hẹp." Tào Nam nói:
"Dì hai tớ nói người ta có quyền uy tuyệt đối trong lĩnh vực ngoại khoa tim, tới bất kỳ một bệnh viện nào cũng có thể làm viện trưởng. Trước giờ chúng ta chưa từng nghe qua tên của anh ta không phải người ta không trâu bò, mà chúng ta quá rác rưởi."
"Mẹ kiếp, đây là gặp phải đại thần à?"
"Nào chỉ là gặp phải đại thần chứ, quả thật chính là ngọc hoàng đại đế đấy!"
Thôi Oánh nhìn Lâm Dật cách đó không xa: “Tớ đột nhiên có cảm giác muốn đi tới giúp anh ta cho heo ăn."
"Vậy thì hành động thôi. Trong vòng hai ba năm nữa, hai chúng ta có thể lên làm chủ nhiệm hay không là dựa vào một câu nói của người ta đấy."
Nhưng… khi hai người đi qua thì con heo cũng ăn no rồi.
Sau khi xử lý xong con heo con, bốn người lại quay về ăn cơm tiếp. Nhưng bầu không khí trong bữa cơm lại náo nhiệt hơn nhiều, hai người cũng không còn nghi ngờ thân phận của Lâm Dật nữa.
Người đứng ở vị trí cao như vậy còn có thể giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đúng là phong độ lớn!
Reng reng reng…
Trong lúc ăn cơm, điện thoại di động của Lâm Dật đổ chuông, là Trần Nghiên gọi điện thoại tới.
"Anh Lâm, anh ở đâu vậy?"
"Anh đang ăn cơm ở bên ngoài, buổi tối sẽ qua tìm em sau."
Sau khi hẹn nhau chuyện đại bảo kiếm xong, Lâm Dật còn không quên, chuẩn bị lát nữa dẫn theo Lý Sở Hàm qua thư giãn.
"Tối nay không đi đại bảo kiếm, em dẫn anh tới một nơi tuyệt vời, siêu cấp high luôn!"
"Chỗ nào vậy?"
"Quán bar OT tốt nhất ở Yến Kinh bọn em, có người nói tối nay, ở đó có một party long trọng vui vẻ cuồng loạn, chúng ta tới tham gia náo nhiệt."
"Vậy em chờ đã, anh hỏi xem cô ấy có đi không?"
Lâm Dật nói xong, che loa điện thoại và nói với Lý Sở Hàm:
"Trần Nghiên nói buổi tối đi quán bar chơi một lát, em có đi không?"
"Anh đi đâu, em đi đó."
Lâm Dật gật đầu, nói với Trần Nghiên: "Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho em, ăn cơm xong anh sẽ qua tìm em."
"OK."
"Sở Hàm, lát nữa các cô bận đi đâu à?" Tào Nam hỏi.
"Có người rủ anh ấy đi chơi, các cậu đi không?"
"Bọn mình không tới quán bar được, già rồi, tay chân không linh hoạt, hai người đi chơi vui vẻ nhé."
"Ừ."
Bởi vì biết lát nữa Lâm Dật và Lý Sở Hàm còn có sắp xếp nên bữa cơm nhanh chóng kết thúc.
Sau khi ra cửa, Thôi Oánh và Tào Nam vẫy tay tạm biệt, sau đó lên xe của mình.
Lâm Dật gọi điện thoại cho Trần Nghiên, hẹn nửa giờ sau sẽ gặp mặt ở quán bar OT.
Lâm Dật dựa theo hướng dẫn địa chỉ, chạy đến cửa quán bar OT.
Cho dù Lâm Dật không thường tới quán bar nhưng bọn họ thường xuyên đến Yến Kinh, cũng nghe qua về quán bar OT nổi tiếng Yến Kinh này.
Làm quán bar Châu Á lớn nhất, trang trí mặt tiền của quán OT không phụ sự nổi tiếng của nó.
Lấy phong cách kiến trúc công nghiệp làm chính, màu sắc và chi tiết đều đầy đủ khiến người ta không thể soi mói.
Ở trên phương diện đẳng cấp và quy cách, còn cao hơn Đại Đô mấy cấp.
"Nhiều xe thật, tối nay sẽ có hoạt động gì à?" Lý Sở Hàm hỏi.
Lâm Dật liếc nhìn ngoài cửa quán bar, phát hiện các loại xe Mercedes và BMW thậm chí không được tính tới.
Khắp nơi đâu đâu cũng có Daniel, Mavericks, Porsche, Ferrari.
Loại cấp bậc như xe Bugatti, Koenigsegg, Aston Martin, McLaren cũng có tới hai mươi mấy chiếc.
Đừng nói là cửa bãi đỗ xe, ngay cả bên lề đường cũng đậu dài hơn trăm mét.
Trai đẹp gái xinh ra vào không ngừng, thậm chí cũng không thiếu những người thích chụp ảnh đứng đây chụp, cảnh tượng hoành tráng khỏi phải nói.
"Tối nay rốt cuộc có hoạt động gì vậy? Không ngờ lại có nhiều người tới như vậy?" Lâm Dật lẩm bẩm thầm nói.
------
Dịch: MBMH Translate