Trần Duệ và Tạ Chí Viễn ngồi trên chiếc McLaren mỉm cười.
"Cảnh sát ở phía sau còn dám nhấn ga, nếu hôm nay chúng ta thêm mắm dặm muối cho chuyện này, cũng đủ cho hắn ngồi tù mấy năm."
"Một người từ Trung Hải đến Yến Kinh cũng dám làm màu, vậy khẳng định phải nghiêm túc... Mẹ nó, tình huống gì vậy? Sao cảnh sát không đuổi theo? Hơn nữa bọn họ còn quay đầu lại ở ngay đầu đường kìa?"
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trần Duệ cũng ngỡ ngàng, hoàn toàn không hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Có phải bọn họ cảm thấy không đuổi kịp, cho nên không đuổi nữa?" Tạ Chí Viễn hỏi.
"Có thể lắm. Chắc hẳn sẽ có người ở lối rẽ kế tiếp đuổi theo."
Suy nghĩ của hai người không khác nhau, nhưng lái một lúc lâu vẫn không thấy cảnh sát nào khác đuổi theo.
"Mẹ nó, tôi xác định bọn họ không đuổi theo nữa." Tạ Chí Viễn nói: "Anh Trần, làm sao bây giờ, khoảng cách càng lúc càng xa rồi."
"Nếu cảnh sát không đuổi theo, vậy tôi sẽ đuổi theo." Trần Duệ nói:
"Tốt xấu gì tôi cũng lái xe McLaren, tuyệt đối không thể để cho hắn lái tiếp được!"
Trần Duệ nói dứt lời thì đạp chân ga, đuổi theo chiếc xe Audi A4 của Lâm Dật.
Cùng lúc đó, Lâm Dật cũng phát hiện ra Trần Duệ, cười ha hả nói:
"Đến lúc rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Lâm Dật cố ý giảm tốc độ xe, không bao lâu, Trần Duệ lại đuổi kịp, giữa hai bên chỉ cách nhau chưa đến năm mét.
Đúng vào lúc này, Lâm Dật đột nhiên đánh vô lăng, rẽ vào bên đường phía trái.
Trần Duệ ngạc nhiên phát hiện ra phía trước có một chiếc xe vận tải hai toa dài bốn mét hai đang đỗ.
"Mẹ nó!"
Phát hiện tình hình không ổn, Trần Duệ vội vàng đánh vô lăng và đạp phanh lại.
Nhưng bởi vì không kịp phản ứng, hơn nữa phanh lại với khoảng cách quá ngắn, cho dù Trần Duệ đã có động tác tránh nhưng vẫn chậm một bước!
Bịch!
Chiếc xe McLaren hơn mười triệu tiếp xúc thân mật với một chiếc xe vận tải giá trăm mấy.
Đầu xe bị hỏng với diện tích lớn, nhưng bởi vì tốc độ không nhanh, cho nên vẫn không gây ra thương vong gì.
Mấy giây sau khi đâm xe, Trần Duệ và Tạ Chí Viễn vẫn trong trạng thái ngỡ ngàng.
Chiếc xe McLaren vừa mua vẫn chưa được một tháng đã bị đâm nát thành thế nào, khiến cho bọn họ có hơi khó chịu.
"Mẹ nó!"
Nghe được tiếng đâm xe phía sau, Lâm Dật vòng qua phía trước đến trước mặt Trần Duệ, cũng đỗ song song với xe của anh ta.
"Mẹ nó, mày còn dám quay lại!" Trần Duệ chửi như điên.
Cho dù nhà anh ta rất giàu, nhưng chiếc xe hơn mười triệu cũng không phải nói mua là mua được.
Anh ta cũng phải xin xỏ rất dài mới đổi được chiếc xe này.
Lúc này thì hay rồi, vừa lái chưa được một tháng đã bị đâm nát thành như vậy, chắc hẳn tiền sửa chữa cũng trên một triệu.
"Với IQ của anh như vậy còn muốn theo đuổi Sở Hàm nhà chúng tôi à? Cũng không đái ra một bãi, tự soi xem mình thế nào, ngu ngốc."
Lâm Dật nói xong, lái xe nghênh ngang rời đi, hơn nữa còn lái rất chậm, chọc cho Trần Duệ suýt tức chết.
"Em gọi điện thoại cho hai người bọn họ, hỏi xem nhà hàng ở đâu." Lâm Dật nói:
"Nếu lúc này còn tiếp nữa, cũng sắp ra khỏi vành đai sáu rồi."
Sau đó, Lý Sở Hàm gọi điện thoại cho Tào Nam hỏi rõ địa chỉ, dựa theo đó lái xe qua.
Khi hai người tới cửa quán lẩu, phát hiện Thôi Oánh và Tào Nam đã đến.
"Sở Hàm, hai người không sao chứ?" Thôi Oánh nói:
"Vừa nãy hai chúng tớ ở trong xe xem TikTok, hình như nhìn thấy Trần Duệ bị tai nạn giao thông."
"Anh ta bị đụng vào một chiếc xe vận tải."
"Làm tớ sợ muốn chết, cũng may hai người không sao."
"Yên tâm đi, kỹ thuật lái xe của anh ấy rất tốt, không có việc gì."
Tào Nam nháy mắt với Lý Sở Hàm: “Có thể lái xe A4 ra hiệu ứng này, kỹ thuật của anh ta chắc chắn không tệ rồi. Nhưng tớ đoán chắc kỹ thuật trên phương diện kia chắc hẳn cũng không tệ đâu."
"Các cậu nói gì vậy." Lý Sở Hàm xấu hổ nói.
"Ối trời, vừa nhìn là biết bị chúng ta nói trúng rồi, mặt cũng đỏ bừng kìa."
Bốn người đi vào quán lẩu.
Bên trong cửa hàng lẩu được trang trí không tệ nhưng còn chưa đạt được cấp cao nhất, nói tóm lại vẫn chỉ tạm được.
Tào Nam và Thôi Oánh cũng không gọi đồ đắt tiền, tất cả đều là vài món bình thường, bầu không khí trong bữa ăn cũng rất hòa hợp.
"Sở Hàm, hai người quen biết nhau thế nào vậy?" Thôi Oánh hỏi: "Kỹ thuật của anh ta tốt như vậy, là quen biết khi lái xe à?"
"Không phải, anh ấy vốn là chủ nhiệm ngoại khoa tim mạch của chúng tớ." Lý Sở Hàm khẽ nói.
"Hả? Anh ấy là chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn các cậu à?"
Thôi Oánh và Tào Nam đều là bác sĩ khoa tim mạch, đối với danh hiệu bệnh viện Hoa Sơn, có thể nói là như sấm bên tai.
Tuy không bằng Hiệp Hòa nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Người bình thường không thể làm được tới chức chủ nhiệm bên đó đâu.
Lý Sở Hàm gật đầu: “Xem như là đồng nghiệp của tớ."
Hai người lại cẩn thận quan sát Lâm Dật, cảm giác không nhìn thấu được Lâm Dật.
Chỗ bệnh viện của bọn họ không bằng bệnh viện Hoa Sơn, nhưng làm nhiều năm như vậy mới miễn cưỡng lên tới chức Phó chủ nhiệm.
Bạn trai của Sở Hàm còn trẻ như vậy, sao đã lên làm chủ nhiệm?
"Anh từ nước Mỹ về sao?" Tào Nam tò mò hỏi: "Có thể làm chủ nhiệm khoa ở bệnh viện Hoa Sơn, chắc chắn trình độ cũng không bình thường, theo lẽ thường tôi phải từng nghe nói qua mới đúng chứ?"
"Anh ấy từ chức lâu rồi, chắc viện trưởng của các cậu có thể biết anh ấy."
Đối mặt với những người chất vấn Lâm Dật, từ trước đến nay Lý Sở Hàm đều theo lý để tranh luận.
Đây là cách cô bảo vệ Lâm Dật.
"Viện trưởng của bọn tớ à?" Tào Nam nói:
"Sở Hàm, cậu không nói quá chứ? Giữa chủ nhiệm khoa và viện trưởng chênh lệch tới mấy cấp đấy."
"Tớ không lừa cậu, là thật đấy."
"Cậu không nghiêm túc đấy chứ?" Tào Nam nói: "Tớ nói cho cậu biết, viện trưởng của bọn tớ là dì hai của chồng tớ, tớ gọi điện thoại là có thể hỏi được đấy.
"Vậy cậu gọi điện thoại hỏi thử đi."
"Không cần đâu." Lâm Dật vừa cười vừa nói: "Đừng nhắc tới năm đó nữa, chuyện cũng đã lâu rồi."
"Cậu xem, vẫn là bạn trai của cậu thành thật." Tào Nam cười ha hả nói: "Cậu hơi phiêu đấy."
"Không, Lâm Dật thật sự rất lợi hại, từng làm rất nhiều cuộc phẫu thuật với độ khó cao." Lý Sở Hàm nói:
"Khoảng tháng mười có một người bệnh SMA và động mạch chủ chuyển vị là do anh ấy đứng mổ chính đấy."
"Thật không vậy?"
Nghe được tin tức này, hai người đều trợn tròn mắt, ngây người ra một lúc lâu.
Cuộc phẫu thuật đó quả thật đã gây ra chấn động không nhỏ, bác sĩ mổ chính hình như tên là Lâm Dật thật, không ngờ lại là anh ta.
"Nếu lợi hại như vậy, ở lại bệnh viện Hoa Sơn chắc chắn có thể phát triển rất tốt, sao lại xin nghỉ?"
"Công việc trong bệnh viện quá mệt, nên đổi sang công việc khác thoải mái hơn."
"Chắc là buôn bán à?"
"Không lợi hại như các cô nghĩ đâu, chỉ là bao nhà kính, trở lại trồng trọt thôi."
"Hả? Trồng trọt à?"
Từ bác sĩ ngoại khoa cao cấp đến nông dân, xoay ngược như vậy làm hai người khó tiếp nhận được.
"Chờ đã, tôi nhớ ra chuyện này." Lâm Dật vội vàng nói.
"Sao vậy?" Lý Sở Hàm hỏi.
"Cốp sau có con heo con cần được bú sữa."
------
Dịch: MBMH Translate