"Cuối cùng tôi đã biết tại sao hai người bọn họ đến với nhau." Thôi Oánh nói:
"Chắc hẳn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Sở Hàm thích xe, bạn trai thích đua xe, đây là gộp lại một chỗ."
"Nếu nói vậy, cần phải lựa chọn yêu Trần Duệ mới đúng chứ? Dù sao người ta có thể mua nổi siêu xe."
"Sở Hàm không phải loại người ham giàu chê nghèo." Thôi Oánh nói:
"Hơn nữa, chồng cậu chính là một giáo viên bình thường, còn kiếm chẳng bằng cậu, chẳng phải cậu cũng yêu tới chết đi sống lại sao?"
"Cậu không hiểu, chồng tớ là giáo viên thể dục."
"Mặc dù tớ đang lái xe nhưng cậu mới là người tài xế lão luyện kia." Thôi Oánh cười ha hả nói.
"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, tớ phải nhắc nhở Sở Hàm, để bạn trai cô lái chậm một chút." Tào Nam nói:
"Hay là chúng ta không ăn cơm nữa, đi thẳng qua đồn công an đi."
"Cậu gọi cũng vô dụng thôi, nếu cậu ấy thật sự chịu nghe lời, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy."
"Đúng là sai rồi, xe A4 hơn ba trăm nghìn đáng lẽ không thể có gan đua với siêu xe của người ta chứ?" Tào Nam nói.
"Chắc giống chồng cậu, có kỹ thuật tốt thì sao?"
"Ôi, cậu cũng là người tài xế lão luyện đấy."
Cùng lúc đó, chiếc xe của Lâm Dật và Trần Duệ đã biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của hai người, biến thành một cuộc đua xe căng thẳng và đầy kịch tính.
"Gì vậy? Có người dám đua xe trong vành đai bốn à?"
"Nghe tiếng thì hình như là động cơ của xe A4, hình như chưa từng sửa. Sao anh ta có gan đua với xe McLaren của người ta chứ?"
"Tôi cũng đang thấy khó tiếp nhận nổi, hình ảnh này thật sự không hòa hợp."
"Chủ yếu nhất là người ta hoàn toàn không bị bỏ lại, kỹ thuật này quá tuyệt vời!"
Trong xe, Trần Duệ và Tạ Chí Viễn không còn ung dung, bình tĩnh như trước nữa.
Ban đầu bọn họ còn tưởng với tính năng của McLaren, không bao lâu là có thể đuổi kịp chiếc xe A4 nát kia.
Nhưng bọn họ đuổi theo lâu như vậy, khoảng cách giữa hai người chẳng những không ngắn lại còn có xu thế càng xa hơn.
Chuyện như vậy làm hai người đều không có cách nào tiếp nhận nổi.
"Mẹ, đây là tình huống gì vậy?"
Trần Duệ mắng một câu: “Chiếc A4 kia tuyệt đối đã được cải tiến, bằng không không thể khống chế tốt như vậy được!"
"Anh Trần, bây giờ không phải là lúc nói những điều này. Xe của chúng ta là McLaren, nếu không đuổi kịp hắn thì tiêu đời đấy!"
"Tôi biết!"
Nghĩ đến đây, Trần Duệ lại đạp chân ga, McLaren lập tức tăng tốc và dần thu ngắn khoảng cách với chiếc A4.
"Mẹ kiếp, anh Trần, anh lái chậm một chút, tôi nhìn thấy cảnh sát rồi!" Tạ Chí Viễn nhắc nhở.
"Mẹ nó, ông đây vừa sắp đuổi kịp hắn, sao đám vướng chân vướng tay này lại tới thế?"
"Đuổi kịp hắn chắn chắn không thành vấn đề." Tạ Chí Viễn nói:
"Nhưng đây là vành đai bốn, sắp tới giờ cao điểm, lái nhanh như vậy cũng có nguy hiểm, ngược lại không bằng để cảnh sát chặn bọn họ lại, chúng ta thuận tiện giễu cợt một trận."
"Vậy hôm nay tạm thời tha cho hắn một lần." Trần Duệ nói: "Nhà các cậu có người quen trong ngành, cậu đánh tiếng, nhờ người ta nghiêm túc xử lý đi."
"Chuyện nhỏ." Tạ Chí Viễn nói: "Chờ xe của hắn bị ngăn lại, tôi sẽ gọi điện thoại."
Trên chiếc xe Audi A4, Lý Sở Hàm nhìn về phía gương chiếu hậu.
"Hình như bọn họ sắp đuổi kịp rồi."
"Không sao, anh đã có tính toán." Lâm Dật vừa cười vừa nói: "Với tình hình giao thông này, A4 còn có cơ hội phát huy, có thể bỏ rơi hắn, tất cả chỉ xem tâm tình của anh thôi."
Lý Sở Hàm dịu dàng cười, trong mắt đều là người đàn ông chín chắn lại ngông cuồng bên cạnh.
Trong lúc Lâm Dật chuẩn bị tăng tốc, chợt nghe có tiếng còi cảnh sát vang lên.
"Chiếc xe Audi A4 phía trước, chủ xe của biển số xe là Kinh A8321Q, mời anh lập tức dừng xe để tiếp nhận kiểm tra."
"Cảnh sát tới." Lý Sở Hàm nói.
Lâm Dật cũng liếc nhìn gương chiếu hậu: “Không sao, lái tiếp."
Lâm Dật nói xong lại đạp mạnh chân ga, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây người.
McLaren đuổi theo phía sau, xe cảnh sát đuổi theo phía sau, không ngờ anh ta còn thản nhiên tăng tốc?
Đây là muốn chết sao?
"Xe này làm sao vậy? Đã nói vậy mà bọn họ còn không chịu dừng xe? Bọn họ tưởng chúng ta là vật trang trí cahwcs?"
Đại đội trưởng ngồi trên ghế phụ sa sầm mặt, cảm giác bị người ta khiêu khích.
"Hơn nữa còn mang biển Kinh, đám con nhà giàu cũng thật to gan."
"Bớt nói nhảm đi, đám con nhà giàu có ai lái xe Audi A4 chứ?" Đại đội trưởng nói:
"Bây giờ đuổi theo cho tôi, nếu hôm nay tôi không bắt được anh ta, tôi không phải là họ Lý nữa!"
"Tôi đuổi theo ngay đây!"
Đại đội trưởng quay đầu, nhìn đồng nghiệp phía sau: “Điều tra xem đây là xe của ai, hôm nay phải bắt được một điển hình, dám đua xe trong vành đai bốn, đúng là coi trời bằng vung rồi!"
"Tôi đang điều tra đây!" cảnh sát giao thông ngồi ghế sau nói:
"Đám thanh niên bây giờ đúng là càng lúc càng coi trời bằng vung..."
"Hả? Sao không nói nữa."
"Anh… anh Lý, chúng ta vẫn đừng đuổi theo thì tốt hơn."
"Sao vậy?"
"Chiếc A4 kia không tầm thường đâu."
"Một chiếc A4 nát thì có gì không tầm thường chứ?"
"Đó là xe nhà sở trưởng Trần bên dược đấy."
"Hả? Xe của nhà sở trưởng Trần à?"
Đại đội trưởng không biết ba của Trần Nghiên là ai, nhưng anh ta biết mình chắc chắn không thể động tới nhân vật cấp sở trưởng được.
"Chuyện này ầm ĩ rồi!" Đại đội trưởng nói: "Chúng ta nhìn nhầm, những người lái xe bình thường có đôi khi còn vướng tay vướng chân hơn cả đám siêu xe."
"Chúng ta làm sao bây giờ, vẫn đuổi theo à?"
"Đã vậy còn đuổi theo cái rắm à? Nếu như đuổi theo gây ra tai nạn giao thông, ai có thể gánh được trách nhiệm chứ?"
"Nhưng anh ta lái nhanh như vậy, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, chúng ta phải xử lý."
"Cậu tạm thời đừng sốt ruột, tôi gọi điện thoại cho lãnh đạo."
Đại đội trưởng lấy điện thoại di động ra, gọi cho lãnh đạo của mình và kể tất cả mọi chuyện một lượt, trước sau nói hết mấy phút mới cúp máy.
"Đội trưởng, lãnh đạo nói thế nào?"
"Lãnh đạo nói để ông ấy gọi điện thoại hỏi thử chuyện này, bảo chúng ta tạm thời ổn định, đừng gây ra sự cố là được."
"Chắc hẳn lãnh đạo của mình cũng bối rối."
"Tạm thời không quan tâm tới chuyện gì khác, chờ lãnh đạo thông báo đã." Đại đội trưởng nói.
Mấy phút sau, điện thoại di động của đại đội trưởng đổ chuông.
Sau khi hắn nhận điện thoại, lập tức biến sắc.
"Được được được, tôi biết rồi."
"Đội trưởng, cấp trên nói thế nào?"
"Cấp trên nói, chủ xe không phải là người nhà của sở trưởng Trần, còn nói thân phận của hắn rất lợi hại, bảo chúng ta đừng dính vào chuyện này."
"Người đó còn có thể lợi hại hơn cả sở trưởng Trần à? Thế nào cũng phải chú ý tới ảnh hưởng đấy, chắc hẳn ngày mai sẽ được đăng lên Weibo."
"Tôi nghe ý của lãnh đạo hình như không quá quan tâm mấy thứ này."
"Ngay cả vậy cũng không quan tâm, người trên xe phải lợi hại tới mức nào mới có thể có đãi ngộ như vậy chứ?"
Người trên xe đều vô thức nhìn về phía trước.
Vẻ mặt bọn họ từ tức giận biến thành kính nể.
Bởi vì cả đời bọn họ cũng không có cách nào với tới độ cao đó.
"Tình huống cụ thể thế nào thì tôi không biết, lại nói chuyện này có ảnh hưởng vô cùng quan trọng, sếp nói chúng ta đừng dính vào chuyện này, tìm một lối rẽ rồi rẽ vào, không cho đuổi nữa."
"Yến Kinh thật là một nơi nhân tài ẩn dật."
------
Dịch: MBMH Translate