Biết được xe của Lâm Dật là mượn tới.
Tào Nam và Thôi Oánh cũng không nói gì.
Hai người bọn họ đều ở Trung Hải, đi tới Yến Kinh mượn xe cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mượn được một chiếc A4 thì điều kiện gia đình chắc hẳn tầm trung, không tới mức phát tài.
So với Trần Duệ, xem như đẹp trai có thừa nhưng tài sản và thế lực chưa đủ.
"Tôi lái xe đi trước, các người theo sau nhé?" Thôi Oánh hỏi.
"Được."
Sau khi thương lượng xong, bốn người lần lượt lên xe của mình.
Cùng lúc đó, Trần Duệ và bạn của anh ta cũng ra khỏi hội trường.
"Anh Duệ, không phải anh nói muốn theo đuổi người phụ nữ tên Lý Sở Hàm kia à? Sao cô ta còn đi với người đàn ông khác vậy?"
Người nói chuyện tên là Tạ Chí Viễn, trong nhà cũng có xưởng thuốc và là bạn của Trần Duệ.
Nhưng Trần Duệ là từ trong viện lớn đi ra, mà Tạ Chí Viễn chỉ là doanh nhân giàu có bình thường.
Cho dù hai nhà đều là tỷ phú nhưng mối quan hệ lại khác nhau.
Trên phương diện này, Tạ Chí Viễn vẫn kém hơn.
Cảm giác hơn người đã ăn sâu bén rễ, cho rằng chẳng ai bằng mình.
"Mẹ nó, đừng nói nữa!" Trần Duệ mắng một câu: “Còn tưởng có thể tán đổ cô ta, không ngờ có gã đàn ông chợt xuất hiện, cướp người đi mất."
"Chẳng phải cô ta không có bạn trai à? Sao lại đột nhiên xuất hiện một người vậy? Không phải là lừa người chứ?"
"Được rồi, đừng nhắc tới chuyện này nữa!" Trần Duệ không nhịn được nói:
"Quay về tắm rửa đi, buổi tối tôi dẫn cậu đi chơi vui vẻ, có hoạt động lớn đấy."
"Ồ? Hoạt động lớn gì vậy?"
"Trong viện lớn chúng tôi có người sắp đi lính, cậu Tư tính vui vẻ một trận. Hôm nay, tất cả cậu chủ và các cô gái nổi tiếng trong Yến Kinh đều tới, cảnh tượng kẻ chắc chắn sẽ vô cùng kích thích, tôi dẫn cậu tới chơi."
"Ôi, thật không vậy? Không ngờ lại có cục diện lớn vậy à? Cậu Tư tự đứng ra chiêu đãi sao?"
"Người kia thậm chí còn là nhân vật số một trong viện lớn của chúng tôi đấy. Tuy nói cậu Tư không nhiều tiền nhưng trong tay lại nắm thế lực không nhỏ, chỉ là bình thường quá khiêm tốn nên các cậu không biết tới tên của anh ta thôi." Trần Duệ nói:
"Hơn nữa tôi nghe nói nơi anh ta tới hình như không phải bộ đội bình thường, bằng không cũng sẽ không làm ra cục diện lớn như vậy. Nói chung, tiêu điểm tối hôm nay đều tập trung ở quán bar OT, nếu như không đi thì đáng tiếc lắm."
"Vậy còn chờ gì chứ? Chúng ta mau về chuẩn bị thôi. Để tôi cũng được mở mang tầm mắt. Đến bây giờ, tôi còn chưa biết mặt cậu tư đâu."
"Xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu đi, đi theo tôi."
Tạ Chí Viễn dẫn theo Trần Duệ lên chiếc McLaren P1 của anh ta.
Sau đó anh ta giẫm chân ga, chiếc xe lao vọt ra ngoài.
"Anh Trần, không cần lái nhanh như vậy. Chẳng phải bảy giờ tối mới bắt đầu sao?" Tạ Chí Viễn nói.
"Mẹ nó, tôi nhìn thấy anh ta là khó chịu. Anh ta lái chiếc A4 có hơn ba trăm nghìn lại dám cướp người phụ nữ tôi nhìn trúng, hôm nay tôi phải cho anh ta biết mặt."
"Chà chà chà, chuyện này thú vị đây. Tôi đã lâu không nhìn thấy anh đua xe rồi."
Dưới sự dẫn đường của Thôi Oánh, hai chiếc xe chậm rãi rời khỏi đại học Yến Kinh.
Cùng lúc đó, chiếc xe của Trần Duệ cũng theo sát, động cơ xe giống như tiếng thú hoang gầm rú, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
"Tên ngu ngốc kia phía sau làm sao thế? Anh ta cứ liên tục nhấn ga tìm chết à?" Lâm Dật nói.
Lý Sở Hàm liếc nhìn về phía gương chiếu hậu: “Hình như là chiếc xe của Trần Duệ."
"Trần Duệ? Chính là người đàn ông theo đuổi em à?"
"Không không không." Lý Sở Hàm thề thốt phủ nhận: “Em không quen anh ta, anh đừng hiểu nhầm."
"Anh không hiểu nhầm, em đừng căng thẳng như vậy." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Nhưng nhìn tình hình này, có vẻ như anh ta không phục."
"Anh cứ mặc kệ anh ta, chúng ta lái chậm thôi, không cần vội."
"Anh trước sau vẫn cảm thấy, đầu óc của đám con cháu nhà giàu ở Yến Kinh này có chút vấn đề." Lâm Dật nói móc:
"Mỗi ngày chỉ giỏi ra vẻ ta đây lại không biết làm chuyện gì thực tế."
"Cho dù xe của anh ta rất tốt nhưng chắc chắn không đua lại anh được." Lý Sở Hàm nói:
"Loại xe này không có khả năng cải tiến lớn, chỉ kẻ có tiền mới muốn mua. Nếu là người thật sự biết chơi xe đều sẽ không chọn loại xe này."
Lý Sở Hàm có quyền lên tiếng trên phương diện này, bởi vậy lâu dài, cô không có hứng thú với đám con nhà giàu.
Bọn họ chỉ giỏi khoe khoang thôi, bên trong lại rỗng tuếch.
Reng reng reng…
Lúc xếp hàng ra cửa, điện thoại của Lý Sở Hàm đổ chuông, là Tào Nam gọi tới.
"Sở Hàm, chiếc siêu xe phía sau các cậu hình như là do Trần Duệ lái tới, có vẻ muốn như muốn đua với bọn cậu đấy."
"Có vẻ vậy."
"Các cậu đừng để ý tới anh ta, tuyệt đối đừng kích động nhé."
"Tớ biết rồi."
"Đợi lát nữa bọn tớ sẽ lái chậm ở phía trước, cậu bảo bạn trai cậu lái theo là được."
"Ừ."
Brừm.
Bọn họ vừa lái chiếc xe ra khỏi cổng, đã thấy chiếc xe McLaren của Trần Duệ lao thẳng tới bên cạnh Lâm Dật, chạy song song với hắn.
"Anh bạn, lái một chiếc xe A4 nát lại dám tán chủ nhiệm Lý, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu."
"Lái một chiếc McLaren nát đến đây làm màu, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu."
Lâm Dật nói xong, giẫm chân ga, chiếc xe lao qua chiếc McLaren của Trần Duệ.
Trần Duệ và Tạ Chí Viễn liếc nhìn nhau, sau đó đều cười.
"Thằng nhóc này giỏi thật, lái một chiếc A4 nát còn muốn đua xe với tôi à?"
"Nghe giọng anh ta cũng biết là từ Trung Hải tới." Tạ Chí Viễn nói:
"Từ trước đến nay, hai bên chúng ta đều không ai phục ai, anh ta phách lối như vậy cũng là chuyện có thể hiểu được."
"Vậy cũng phải có thực lực mới có khả năng kiêu căng chứ? Một chiếc A4 nát, tôi vừa giẫm chân ga là có thể vượt qua anh ta."
"Bây giờ chúng ta lại xông lên ép đầu anh ta, cho anh ta biết Yến Kinh là địa bàn của ai."
Trần Duệ mỉm cười và đạp chân ga, đuôi theo Lâm Dật.
Cùng lúc đó, Lý Sở Hàm thắt dây an toàn. Đối mặt với trường hợp như vậy, cô cũng cảm thấy rất kích thích, bởi vì cô đã rất lâu chưa từng ngồi xe của Lâm Dật.
Hai bên gần như đồng thời tăng tốc. Chiếc xe McLaren của Trần Duệ không ngừng bám sát, chiếc Audi A4 của Lâm Dật cũng đang không ngừng tăng tốc.
Nếu trong đường đua, chênh lệch giữa hai bên chắc chắn sẽ nhỏ dần.
Dù sao chiếc xe A4 của Trần Nghiên chưa từng được cải tiến, trên phương diện tính nặng, hai chiếc xe không phải cùng một cấp.
Có câu không bột đố gột nên hồ, cho dù kỹ thuật lái xe của Lâm Dật có tốt cũng không có cách nào bù đắp được chênh lệch thực chất.
Nhưng bây giờ là ở trên đường phố Yến Kinh, kết quả cuối cùng thế nào lại rất khó nói.
Muốn lái lên tới tốc độ 100 km/h cũng rất khó, cho nên tính năng chỉ có thể là một phần rất nhỏ, còn lại hoàn toàn phải xem kỹ thuật lái của bản thân thế nào.
Thấy Chiếc xe Audi A4 của Lâm Dật và chiếc xe McLaren của Trần Duệ lần lượt lao qua, Thôi Oánh và Tào Nam trên chiếc xe phía sau trợn mắt há hốc mồm nhìn.
"Chuyện gì vậy? Bạn trai của Sở Hàm lại muốn đua xe với Trần Duệ à? Đây chính là Yến Kinh, hơn nữa còn ở gần đại học Yến Kinh, lẽ nào bọn họ không sợ bị bắt à?" Thôi Oánh nói.
"Có bị bắt hay không là chuyện nhỏ, nhưng có phải bạn trai của cô ấy quá lỗ mãng không? Không ngờ anh ta lái một chiếc xe hơn ba trăm nghìn lại muốn đua với siêu xe của người ta? Có phải không biết trời cao đất rộng không?" Tào Nam nói.
------
Dịch: MBMH Translate