Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1021 - Chương 1019. Anh Tới Muộn, Cô Ấy Đã Là Người Của Tôi Rồi

Chương 1019. Anh Tới Muộn, Cô Ấy Đã Là Người Của Tôi Rồi
Chương 1019. Anh Tới Muộn, Cô Ấy Đã Là Người Của Tôi Rồi

"Cậu đừng nói vớ vẩn nữa." Thôi Oánh nói:

"Bây giờ cậu còn khỏe, cảm thấy sống một mình rất tốt, nếu sau này lớn tuổi, bên cạnh thậm chí không có lấy một người đưa thuốc đưa nước, khi đó hối hận thì đã muộn rồi."

"Đúng rồi, không phải vừa nãy có một người đàn ông muốn xin số của cậu sao? Tớ thấy anh ta được đấy, cậu suy nghĩ kỹ xem?"

"Cậu không nói chuyện này tớ cũng quên mất." Thôi Oánh nói:

"Nhà bọn họ hình như còn rất giàu, xí nghiệp dược vừa được sở trưởng Trần đọc tên biểu dương chính là nhà bọn họ, tỷ phú top một trăm của Hoa Hạ đấy."

"Anh ta tên là Trần Duệ, tuổi tác xấp xỉ chúng ta." Tào Nam nói:

"Đáng tiếc duy nhất là không đẹp trai lắm, gia cảnh thì rất tốt nhưng trên giá trị nhan sắc không xứng với Sở Hàm của chúng ta."

"Đẹp trai thì có ích lợi gì chứ? Chỉ cần anh ta có tiền là được rồi. Trong xã hội bây giờ, đời sống vật chất quan trọng tới mức nào?" Thôi Oánh nói:

"Hơn nữa người ta còn chủ động, nếu cậu đáp lại anh ta một chút, chắc hẳn lại có thể thu hút được anh ta, sau này cũng không cần cầm dao phẫu thuật, mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa nữa."

"Đừng nói tới chuyện này nữa, nửa tháng gần đây, mỗi ngày tớ phải làm ít nhất hai ca phẫu thuật, cảm giác nội tiết cũng mất cân đối, nói không chừng thời mãn kinh sẽ tới sớm đấy." Tào Nam nói:

"Cho nên bây giờ gặp được thì phải cố gắng vào. Cậu đừng học nước ngoài lối sống gì mà không kết hôn, lại "không con, thu nhập gấp đôi". Cậu phải nhanh chóng tìm người tốt mà cưới, đến lúc đó tớ sẽ cho phong tiền mừng dày."

"Còn không à, đến giờ tớ đã nhận được hơn mười nghìn tiền mừng, dù thế nào cậu cũng phải cho tớ một cơ hội mừng lại đấy."

Lý Sở Hàm vừa định từ chối lòng tốt của hai người nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra bóng dáng của Lâm Dật.

"Ừ, tớ sẽ cố gắng."

"Ôi ôi ôi, cậu đừng cố gắng nữa, anh ta tới rồi kìa." Tào Nam chỉ vào phía sau Lý Sở Hàm nói.

Lý Sở Hàm và Thôi Oánh vô thức quay đầu, thấy Trần Duệ mỉm cười đi về phía mình.

"Ôi, tới rồi!" Thôi Oánh kích động nói:

"Sở Hàm, tớ thấy mùa xuân của cậu tới rồi. Lúc trước đã tới một lần, giờ lại tới lần nữa, đây là muốn theo đuổi cậu không ngừng đấy!"

"Các cậu đừng nói linh tinh, tớ không có cảm giác với anh ta."

"Ba anh ta là tỷ phú mà cậu cũng không có cảm giác à?" Thôi Oánh nói:

"Sao vậy? Không phải là cậu chê người ta không đẹp trai chứ?"

"Tớ thấy cũng tạm được, mặc vest lên người cũng rất có tinh thần." Tào Nam nói:

"Cậu đừng nhảy qua chuyện khác như vậy, mau đi thử xem. Nếu người ta hẹn cậu ăn tối, cậu cứ cho người ta một cơ hội đi."

"Chủ nhiệm Lý, hội nghị kết thúc rồi, buổi tối cùng ăn một bữa cơm chứ? Tôi cũng đã đặt chỗ rồi." Trần Duệ vừa cười vừa nói.

Tào Nam và Thôi Oánh cũng hơi kích động.

Cảm giác tối nay có triển vọng, lúc không có ai sẽ vô cùng mờ ám.

Bọn họ nhắc nhở Lý Sở Hàm nhận lời người ta, cho nhau một cơ hội.

"Thật ngại quá, buổi tối tôi có hẹn cùng ăn với bạn rồi."

"Buổi tối tớ bận đi xem phim với chồng rồi." Tào Nam nói.

"Buổi tối tớ cũng không có thời gian, tớ phải đi với chồng tớ về ăn cơm với mẹ chồng." Thôi Oánh nói.

Lý Sở Hàm liếc nhìn hai người.

"Vừa rồi đã hẹn xong cùng ăn cơm, sao giờ lại đột nhiên bận vậy?"

"Chuyện này, ai có thể nói trước được chứ? Cậu nói có phải không?" Thôi Oánh cười hì hì nói.

"Không sao, dù sao cũng là bạn, nếu không mọi người cùng đi, thêm người cũng đông vui hơn." Trần Duệ nói.

"Như vậy không tốt lắm đâu, chúng tôi không muốn làm bóng đèn cả ngày đâu."

"Thật ra không có gì, các cô đều là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu Hoa Hạ, chúng ta ngồi trò chuyện ăn bữa cơm, không chừng còn có khả năng hợp tác."

"Nếu anh không ngại, hai chúng tôi cũng không ngại." Tào Nam nói với Lý Sở Hàm:

"Đi thôi, cậu đừng nhăn nhó nữa."

"Nếu không mọi người đi đi, tôi không đi được." Lý Sở Hàm nói:

"Tôi còn phải sửa lại biên bản hội nghị nộp vào viện, bận lắm."

Thôi Oánh kéo Lý Sở Hàm sang một bên, khẽ nói:

"Người ta muốn mời cậu, bọn tớ chỉ làm nền thôi, nếu cậu không đi thì thành ra thế nào."

Lý Sở Hàm lắc đầu, khẽ nói: "Các cậu mau bỏ suy nghĩ đó đi, anh ta không phải là kiểu người tớ thích, không thể có kết quả đâu."

"Con người cậu quá bướng bỉnh, cố chấp, người ta có điểm nào không tốt, không xứng với cậu chứ?"

Lý Sở Hàm vẫn mỉm cười lắc đầu, trong đầu lại hiện ra bóng dáng Lâm Dật, nói:

"Nói chung bọn tớ không có khả năng, các cậu mau tỉnh táo lại đi."

Lý Sở Hàm nói xong nhìn Trần Duệ.

"Thật ngại quá, buổi tối tôi còn có việc, xin lỗi vì không thể đi cùng anh được."

"Trước đó cô còn nói không bận, sao lại đột nhiên có việc chứ?" Trần Duệ hơi lúng túng nói: "Tôi chỉ đơn thuần muốn hẹn cô ăn một bữa cơm, không có ý khác."

"Tôi..."

Lý Sở Hàm là một người thẳng thắn, không có nhiều tâm tư vòng vo như vậy.

Nói dối là một chuyện tương đối khó đối với cô.

"Cô ấy đã hẹn tôi ăn tối, nên anh không có cơ hội đâu."

Lý Sở Hàm nghe được giọng nói, có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Cô chợt quay đầu, phát hiện ra Lâm Dật đang đứng sau lưng mình.

Trên gương mặt bình thản kia thoáng giật mình.

Vừa vặn trong nháy mắt đó, cô cười tươi không dính chút bụi trần, giống như bầu trời đêm sao dày đặc được thắp sáng, quả nhiên đẹp đến tận xương tủy.

Lâm Dật giơ tay ôm vai Lý Sở Hàm.

"Cô ấy đã là người của tôi, anh tránh sang chỗ mát mẻ nào đó đi."

"Chủ nhiệm Lý, chuyện này..." Trần Duệ hỏi dò.

"Anh ấy… anh ấy là bạn trai tôi..." Lý Sở Hàm xoắn xuýt rất lâu, mới nói ra hai tiếng bạn trai kia.

Điều này cũng làm Tào Nam và Thôi Oánh trợn tròn mắt.

Có thể khiến cho Lý Sở Hàm nói ra những lời này, chứng tỏ quan hệ của hai người bọn họ đã chắc tám chín phần rồi.

Hơn nữa người này trông đủ đẹp trai như minh tinh điện ảnh, chắc chắn là xứng với Sở Hàm rồi.

Nhưng xét về tài sản, chắc không bằng Trần Duệ.

"Sở Hàm, cậu giỏi lắm, không ngờ lén quen biết với anh chàng đẹp trai giấu bọn tớ, mệt cho tớ còn lo lắng cho hôn nhân của cậu." Tào Nam vừa cười vừa nói.

Lý Sở Hàm xấu hổ cúi đầu, không trực tiếp trả lời nhưng cũng xem như thầm chấp nhận.

Trần Duệ lúng túng, dứt khoát chào một câu rồi xoay người rời đi.

Nhưng có thể nhìn ra sắc mặt anh ta không tốt lắm.

"Đi thôi, đã gần đến giờ rồi. Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm." Lâm Dật nói.

"Vậy hai chúng tôi không khách sáo với hai người nữa. Trước kia cô ấy tới Yến Kinh đều là tôi mời cô ấy, lần này phải ăn một trận đã đời bù lại mới được." Thôi Oánh nói đùa.

"Tôi tới Yến Kinh không nhiều, các cô chọn chỗ đi." Lâm Dật vừa cười vừa nói.

"Tôi biết một quán lẩu mới mở dường như còn rất ngon đấy, chúng ta đi ăn thử nhé?" Thôi Oánh nói.

"Đi thôi."

Bốn người đi ra khỏi Yến đại hội trường, lên chiếc xe A4 của Trần Nghiên.

"Anh lái xe tới à?" Lý Sở Hàm hỏi.

"Xe của người khác, anh mượn thôi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1019.
Bình Luận (0)
Comment