Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1020 - Chương 1018. Tình Cờ Gặp

Chương 1018. Tình cờ gặp
Chương 1018. Tình cờ gặp

"Anh Lâm, anh đừng làm em buồn nôn chứ? Cho dù em thích ăn ruột già nhưng đâu có nói sẽ ăn Sashimi."

Lâm Dật mỉm cười: “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ để anh cất vali đã."

"Đúng đúng đúng, chúng ta phải đi mau lên. Buổi trưa em lén chạy ra ngoài, buổi chiều còn có cuộc họp đấy."

"Có cuộc họp gì quan trọng như vậy? Ngay cả em cũng phải tham gia à?"

"Yến Kinh có một diễn đàn y dược Cao Phong do ba em chủ trì." Trần Nghiên nói:

"Đúng rồi, anh còn nhớ không, lần trước lúc em đi Trung Hải, bên cạnh anh có một bác sĩ bệnh viện Hoa Sơn nhỉ?"

"Em nói là Lý Sở Hàm à?"

"Đúng, chính là cô ấy. Em thấy hình như cô ấy cũng tới tham dự nhưng cách em quá xa, em không tới chào hỏi được."

"Không ngờ cô ấy cũng được phái tới, chắc cuộc họp này rất quan trọng nhỉ?"

"Nó đã là được tổ chức lần thứ tám rồi, xem như là một hội nghị mạ vàng. Người có thể tới đây họp cơ bản đều là các sinh viên năm ba, nhân viên nòng cốt của bệnh viện, chỉ cần không mắc sai trên phương diện nguyên tắc, sau này chắc chắn sẽ được nâng đỡ lên."

"Em nói vậy thì anh hiểu rồi."

"Buổi chiều, anh có muốn qua xem thử không?" Trần Nghiên nháy mắt ra hiệu với Lâm Dật:

"Yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói với chị em về chuyện này đâu."

"Anh rất vui khi em có thể nói vậy."

Trần Nghiên cười hì hì: “Việc này thì em hiểu mà, trong nhà có một người cố định, bên ngoài có hai người ổn định, lại có bốn người lưu chuyển, còn lại chính là gặp dịp thì chơi, giữa nam nữ chỉ có chút chuyện như vậy thôi."

"Chỉ riêng câu nói này của em, tối nay anh sẽ mời em chơi đại bảo kiếm."

"Nếu không tại sao lại nói hai chúng ta hợp nhau chứ?" Trần Nghiên vừa cười vừa nói: "Đi mau thôi, nếu về trễ, ba em chắc chắn sẽ mắng em."

"Đi thôi."

Xe của Trần Nghiên là một chiếc Audi A4 nhỏ gọn, mặc dù là thương hiệu cao cấp loại một nhưng giá chỉ khoảng ba trăm nghìn.

Người khác cũng sẽ không thể nói gì được.

Lâm Dật lái xe đến khách sạn Bàn Cổ, thuê một phòng Tổng Thống và xếp hành lý của mình vào đó.

"Anh Lâm, còn heo của anh thì phải làm sao? Chẳng lẽ anh cũng tính mang theo à?"

"Nó đang bú sữa, hơn ba tiếng phải đút một lần, bỏ nó lại đây lâu không ổn, cho nên phải mang theo."

"Oh my god." Trần Nghiên bất đắc dĩ đỡ trán: “Anh Lâm, khó trách anh có thể làm được chuyện lớn, em thật sự kém hơn anh quá nhiều."

"Em học hỏi anh nhiều vào, một ngày nào đó, em cũng sẽ như vậy thôi."

"Vậy chúng ta đi nhanh thôi, lát nữa cuộc họp sẽ bắt đầu rồi."

Lâm Dật cầm theo lồng sắt, đặt lên trên xe của Trần Nghiên, sau đó lái xe về phía đại học Yến Kinh.

Đại học Yến Kinh là trường học đứng đầu Hoa Hạ, Lâm Dật sống nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tới chỗ này.

Nhưng lúc xuống xe, Lâm Dật không mang theo con heo con.

Đưa nó vào nơi thế nào thực sự không thích hợp.

Đợi đến giờ, anh lại ra cho nó ăn là được rồi.

Trong sân trường đại học Yến Kinh, có thể nhìn thấy từng sinh viên ôm cặp, ôm sách vội vàng qua lại.

Lâm Dật có cảm giác như mơ về thời học đại học.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, mình có nhà có xe, có tiền có phụ nữ.

Trở lại hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bây giờ đã rất tốt rồi.

Theo sự dẫn đường của Trần Nghiên, Lâm Dật đến hội trường của đại học Yến Kinh.

"Thưa ngài và quý cô, hội nghị buổi chiều đã bắt đầu, hai người đến muộn nửa giờ nên không được vào nữa." Nhân viên an ninh lịch sự nói.

Trần Nghiên nhìn về phía trong hội trường: “Anh biết người đang đang đọc diễn văn phía trước kia là ai không?"

"Cô muốn nói ngài sở trưởng Trần à?"

"Đó là ba tôi."

Nhân viên an ninh hơi bối rối, sau đó mới chợt hiểu ra.

"Thật ngại quá, mời hai vị vào."

Hội trường rất yên tĩnh, cho dù thỉnh thoảng có người ra ngoài đi vệ sinh cũng phải khom người, im lặng ra ngoài, không dám phát ra tiếng động nào.

Sau khi hai người đứng ở hàng phía sau, Trần Nghiên che miệng, khẽ nói:

"Anh Lâm, người ở hàng thứ ba từ trên xuống, ghế thứ mười một từ bên trái sang chính là chủ nhiệm Lý."

"Tôi nhìn thấy cô ấy rồi." Lâm Dật vừa cười vừa nói: "Còn ngồi rất sát phía trên đấy."

"Em nghe ba em nói, trình độ của chủ nhiệm Lý thật sự rất cao, các đại học Y lớn như đại học Yến, Dung Hợp đều muốn mời cô ấy về, nhưng cô ấy hình như đều không có hứng thú."

Lâm Dật mỉm cười, trong lòng oán thầm:

"Tôi ở Trung Hải, cô ấy sẽ không đi đâu hết."

"Cứ ngồi ở đây đã, chờ xong việc lại đi tìm cô ấy sau."

"Được, dù sao em ngồi đâu cũng vậy thôi." Trần Nghiên nói: "Nếu không vì ba em, em còn chẳng muốn tới đâu."

"Học thêm kiến thức, chắc chắn sẽ có lợi."

"Em còn nhỏ, còn chưa tới lúc đâu."

Lâm Dật liếc mắt Trần Nghiên: “Là không quá lớn."

"Nếu anh so thế sẽ làm người khác khó chịu đấy." Trần Nghiên thở dài nói:

"Cũng không biết tại sao đều là ăn gạo lớn lên, chênh lệch thế này cũng quá lớn rồi."

"Không sao, thứ này không quan trọng kích thước, có thể phân biệt rõ phía trước và phía sau là được rồi."

"Anh nói chuyện tổn thương người khác quá đấy."

Hai người tùy tiện chém nhau rồi cầm điện thoại, cùng chơi game.

Lâm Dật thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Sở Hàm, phát hiện có đôi khi cô ấy còn ghé đầu ghé tai nói nhỏ với người bên cạnh vài câu, vô cùng hài hòa.

Hơn hai giờ sau, Lâm Dật và Trần Nghiên chơi hết năm ván, hơn nữa còn toàn thắng được cả năm, thật sự là chơi rất sảng khoái.

Trình độ còn cao hơn Tô Cách nhiều.

Trong lúc đó, Lâm Dật còn ra ngoài cho heo ăn một lần, nhân viên trông cửa đều choáng váng.

Sao người tới đây họp còn nuôi heo vậy?

Chẳng lẽ là bác sỹ thú y sao?

"Anh Lâm, sắp kết thúc rồi, buổi tối anh có bận gì không? Có cần em thu xếp trước không?"

"Anh xem tình hình buổi tối thế nào đã, đến lúc đó anh sẽ gọi điện thoại cho em sau."

"Vậy cũng được, hội nghị sắp kết thúc, ba em tính giới thiệu mấy người chú cho em làm quen, em phải qua đó đây."

"Em đi đi."

Sau khi Trần Nghiên rời đi, hội nghị cũng nhanh chóng kết thúc.

Nhưng những người tham dự hội nghị cũng không vội vàng rời đi, mà tập trung tốp năm tốp ba, nói cười trò chuyện.

Lâm Dật ngẩng đầu, liếc nhìn về phía Lý Sở Hàm.

Phát hiện bên cạnh cô cũng thế, có mấy người phụ nữ vây quanh cô cũng trạc tuổi cô, trò chuyện rất vui vẻ.

Lý Sở Hàm cũng hiếm khi tươi cười trước mặt người ngoài.

Lúc này, có hai người phụ nữ đứng bên cạnh Lý Sở Hàm.

Một người mặc quần jean màu đen, một người đi tất chân màu da giống như lộ bắp đùi vậy, trên người lộ ra phong thái trưởng thành.

Trong đó, người phụ nữ mặc quần Jean kia tên là Tào Nam, một người khác tên là Thôi Oánh.

Hai người đều là bạn thời đại học của Lý Sở Hàm, từ khoa chính quy đến bác sĩ, cho đến sau khi tham gia công tác mới rời đi.

"Sở Hàm, cậu đừng chỉ tập trung vào sự nghiệp, phải nhanh chóng tìm bạn trai kết hôn đi." Thôi Oánh nói:

"Con hai đứa mình đã một tuổi, cậu vẫn chưa thấy gì."

"Với gương mặt và dáng người cậu thế nào, cũng không thiếu người đàn ông theo đuổi, cậu đừng đặt yêu cầu quá cao, chỉ cần tốt với cậu là được." Tào Nam nói.

"Tớ không định cưới chồng, sống một mình rất tốt." Lý Sở Hàm nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1018.
Bình Luận (0)
Comment