Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1019 - Chương 1017. Có Thể Chơi Rất Nhiều Trò Với Cô

Chương 1017. Có Thể Chơi Rất Nhiều Trò Với Cô
Chương 1017. Có Thể Chơi Rất Nhiều Trò Với Cô

"Anh lại nghĩ ra ý tưởng xấu xa gì vậy?"

Dùng gót chân nghĩ cũng biết, chỉ có Hà Viện Viện mới dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Lâm Dật.

"Mẹ nó, tuy không phải là mở đại hội nhưng cô có thể nói chuyện kính trọng chút không?"

"Xin lỗi, tôi sơ ý." Hà Viện Viện nói:

"Ông chủ, anh lại có quyết sách gì sáng suốt vĩ đại à?"

"E hèm... Trên tay tôi ngoại trừ cổ phần Cymer, còn có 12% cổ phần Intel."

"Mẹ kiếp, anh nói gì, anh còn có cổ phần Intel à?"

Bởi vì trước đây, Kỳ Hiển Chiêu chỉ xử lý chuyện của Cymer nên không biết chuyện cổ phần của Intel.

"Đừng kinh ngạc như vậy." Lâm Dật nói:

"Bây giờ trừ tôi ra, chỉ có ba người các cô biết chuyện này."

Lâm Dật nói vậy chủ yếu là cho Điền Nghiên nghe.

Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện đã sớm thành tâm phúc của anh.

Chủ yếu là cho Điền Nghiên yên tâm, vẻ mặt cô ta cũng vô cùng hưởng thụ.

Lâm Dật chơi chiêu này quả thật cao minh.

"Vậy anh muốn thực hiện chuyện này thế nào?"

"Tới rút củi dưới đáy nồi." Lâm Dật nói:

"Lão Kỳ, anh tranh thủ thời gian đi thăm anh Thẩm, xem có phần linh kiện nào đang cần gấp, hoặc không có cách nào cách thay thế, sắp xếp mấy thứ này lại."

"Tôi biết rồi."

"Điền Nghiên, sắp tới cô qua Mỹ một chuyến, bí mật liên hệ với Andy Moore - chủ tịch Intel, thành lập một công ty ở Mỹ, chọn mua những thứ này trên thế giới, như vậy có thể vòng qua tất cả vốn quốc tế."

"Tôi đã rõ!"

Lời Lâm Dật nói làm ba người đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đây là biện pháp hữu hiệu nhất để mượn cơ hội vượt qua đối thủ trong thời gian ngắn.

Bằng không chờ Hoa Hạ phát triển, thực hiện nội địa hóa tất cả sản phẩm, tối thiểu còn phải mất năm đến mười năm!

Quá lâu, không ai có thể chờ được.

"Đúng rồi, buổi họp báo cho ra mắt điện thoại vào tháng năm chuẩn bị thế nào?"

"Tôi cảm giác có thể trở thành bán chạy." Hà Viện Viện nói: "Giá là 999, phân phối tốt hơn trên 2000 thương hiệu điện thoại trên thị trường, tôi còn giữ lại cho mình một cái."

"Cô trả tiền à?"

"Không có."

Kỳ Hiển Chiêu: ...

Điền Nghiên: ...

"Cô làm vậy là tham ô công quỹ! Trừ tiền lương của cô!"

"Tiền lương của cả tập đoàn đều do tôi phát."

"Khốn thật!"

Sắp xếp nhiệm vụ cụ thể xong, Lâm Dật lại đi tới chỗ của Kỷ Khuynh Nhan, bắt đầu nghiên cứu chuyện nuôi heo.

Hi vọng nó có thể nhanh chóng tăng lên một trăm cân.

Trong mười ngày sau đó, trọng tâm cuộc sống của Lâm Dật đều tập trung vào chuyện nuôi heo.

Trong đó anh có quay về nhà hai lần để tưới rau trong nhà vườn và nhà kính.

Bởi vì Điền Nghiên sẽ đi Mỹ công tác, Lâm Dật còn sắp xếp đồ ăn ở nông trại cho các giám đốc điều hành.

Mọi người vui vẻ ăn tới quên cả trời đất.

Reng reng reng…

Lúc ăn tối, Lâm Dật nhận được điện thoại của Đào Thành.

Đào Thành nói cho hắn biết ngày kia sẽ tập huấn, chuẩn bị đi Yến kinh.

Nhưng Lâm Dật cũng không nói với Kỷ Khuynh Nhan về chuyện này, chỉ nói mình phải đến Yến Kinh công tác.

Bởi vì hội nghị thượng đỉnh toàn quốc về ngành công nghiệp chất bán dẫn cũng sẽ được tổ chức trong mấy ngày này, Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy anh nhận được lời mời cũng là bình thường.

"Lần này anh sẽ đi mấy ngày?"

Sau khi ăn cơm xong, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

"Chuyện này thì khó nói lắm, nhưng chắc một tuần là đủ rồi."

"Em đi chuẩn bị quần áo cho anh." Kỷ Khuynh Nhan vén tóc, nói:

"Nếu một tuần vẫn chưa về được, anh mua đồ luôn bên kia cũng được. Mấy món đồ SKP bên đó cũng khá tốt."

"Được rồi."

Hai người cùng lên tầng hai, Kỷ Khuynh Nhan chỉ vào con heo con bỏ trong phòng vệ sinh: “Anh tính xử lý nó thế nào? Có cần mang theo không?"

"Anh mang theo chứ, nếu để ở nhà, em cũng khỏi cần ngủ nữa."

"Thật ra em có thể ngủ ban ngày."

"Hay là thôi đi, lẽ nào em còn muốn mang một con heo đi làm à? Chắc hẳn ngày hôm sau, em sẽ được lên trang nhất báo tin tức mất."

Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì: “Không khác lắm."

"Cho nên vẫn để anh mang đi vậy."

"Vậy làm khó anh rồi."

"Chuyện nhỏ."

Lâm Dật thầm nói nhỏ một câu: “Hệ thống, ta tế bà nội ngươi."

Từ lúc nhận nhiệm vụ này, điều này đã trở thành chuyện thường ngày của Lâm Dật.

Gần như cứ cách mấy giờ, bà nội của hệ thống lại bị Lâm Dật ân cần thăm hỏi một lượt.

Sáng hôm sau, Lâm Dật lái xe tới sân bay.

Cũng may hắn ngồi máy bay tư nhân, đi theo lối thương vụ.

Lúc này nếu ngồi chuyến bay bình thường, để cho người khác thấy mình gửi vận chuyển một con heo, chuyện này sẽ thú vị đấy.

Reng reng reng…

Lâm Dật vừa lên máy bay lại nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư.

"Anh chuẩn bị đi à?"

"Sao cô biết tôi sắp đi?"

"Lão Dương đã nói với tôi về chuyện tập huấn rồi, đúng lúc tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của anh."

"Tôi đã lên máy bay, chắc hẳn hơn hai giờ nữa sẽ đến Yến Kinh."

"Tôi bảo con bé Nghiên Nghiên qua đón anh, anh không quen với chỗ này, muốn đi chơi cũng không biết phải đi đâu."

"Nếu cô thật sự có tâm như vậy, đáng lẽ phải trở về chứ?"

"Tôi và Nghiên Nghiên ai cũng vậy thôi. Đâu phải anh không biết con bé." Lương Nhược Hư nói:

"Hơn nữa hai người còn từng làm đại bảo kiếm, có lẽ còn thân thiết hơn tôi đấy."

"Hai người làm sao có thể giống nhau được." Lâm Dật nói:

"Chúng tôi đi chung, nhiều lắm chỉ dạo chơi ngắm cảnh, chán lắm."

"Đi du lịch không phải là vậy sao? Lẽ nào anh đi cùng tôi còn có thể bày trò gì chơi à?"

"Đương nhiên, lão hán đẩy xe gì đó đều có thể thử một lần."

"Anh còn nói bậy nữa, tôi sẽ bóp chết anh đấy!"

Lương Nhược Hư tức giận mắng một câu rồi cúp máy, cảm giác mình bị Lâm Dật chọc cho sắp tức chết rồi.

Hai giờ sau, máy bay tư nhân của Lâm Dật hạ cánh ở sân bay Yến Kinh.

Hắn mới ra khỏi nhà ga của sân bay, đã thấy Trần Nghiên vẫy tay gọi mình.

"Anh Lâm, em ở đây."

Thấy Trần Nghiên, Lâm Dật đi thẳng tới.

"Anh Lâm, sao anh còn xách theo cái lồng sắt vậy?" Trần Nghiên tò mò hỏi:

"Anh đựng gì trong đó thế?"

"Em xem là biết thôi."

Trần Nghiên tò mò mở tấm vải che lồng sắt lên, đôi mắt đẹp lập tức trợn tròn, trên mặt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Anh đến Yến Kinh, không ngờ lại mang theo một con heo à?"

"Đây là thú cưng anh mới nuôi, em có muốn sờ nó không?"

Trần Nghiên liếc nhìn với vẻ ghét bỏ: “Sờ thì không cần, nhà bà nội em vốn ở nông thôn, khi em còn bé vẫn nhìn thấy chúng suốt."

"Nhưng anh nhìn biểu tình của em hình như rất ghét bỏ nhỉ?"

"Anh đừng nói nữa, khi em còn bé đi chơi bị heo ủi cho, đến bây giờ vẫn còn bị ám ảnh đấy."

Lâm Dật không nhịn được cười: “Em còn từng gặp chuyện đó à?"

"Đâu chỉ vậy. Lúc em còn nhỏ rất bướng bỉnh, nhà bà nội tôi có một vại đựng cám heo, khi em chơi còn rơi vào đó. Bây giờ nhớ lại, em cũng cảm giác mình lúc đó quá ngu ngốc." Trần Nghiên nói:

"Nhưng khi anh giết heo nhớ để bộ ruột già cho em, heo nhà nuôi vẫn thơm hơn heo bên ngoài."

"Nể tình em tới đón anh, tới lúc đó anh sẽ tự mình xuống bếp, nấu Sashimi ruột già cho em, loại không cần rửa, nguyên vị."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1017.
Bình Luận (0)
Comment