Lâm Dật ôm bả vai Lương Nhược Hư.
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, vào ăn cơm đi.”
Chuyện phiền toái đã giải quyết, bữa cơm sau đó đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Duy chỉ có một lần Lâm Dật đi đút heo ăn, có chút phá hư phong cảnh.
Hơn ba giờ chiều, đoàn người cơm nước xong xuôi, lại vào trong lều lớn nhìn một chút.
“Tiểu tử rất được nha, vậy mà lại trồng cả nhân sâm và linh chi.” Dương Quảng Hạ cười nói.
“Không chỉ là trồng, mà hình như còn sống.” Mạc Hồng Sơn trêu ghẹo nói.
“Viện nghiên cứu Nông nghiệp nhờ con đưa đến cho anh ấy một ít nhân sâm núi và Linh Chi.” Lương Nhược Hư nói: “Đoán chừng toàn bộ Trung Hải cùng chỉ có từng đó, nếu như anh ấy nuôi chết, con sẽ thu thập anh ấy.”
“Hai người các con đúng thật là...” Dương Quảng Hạ cười ha hả nói, ông nghiễm nhiên đã coi Lương Nhược Hư và Lâm Dật là một đôi.
Sau khi thăm lều lớn của Lâm Dật một hồi, mấy người Dương Quảng Hạ thu dọn đồ đạc rồi trở về phủ.
Nhưng trước khi trở về, Đào Thành lại nói chuyện vài câu với Lâm Dật.
Càng nói càng cảm thấy người này thật thú vị.
Nhưng từ đầu đến cuối Vương Băng Ngọc vẫn cảm thấy người tên Lâm Dật này có chút không bình thường.
Tuổi còn quá trẻ, hơn nữa còn có bản lĩnh, vậy mà lại tới đây chăn heo trồng trọt.
Nhìn thế nào cũng không giống chuyện mà ở cái tuổi như cậu ta nên làm.
Lẽ ra phải nên tận hưởng lạc thú trước mắt, ra ngoài vui chơi mới đúng.
Sau khi tiễn mấy người Lương Nhược Hư và Dương Quảng Hạ đi, Lâm Dật về tới nhà.
Mới vừa vào cửa, đã thấy Diêu Tân đứng ở bên cạnh sân tường.
“Tiểu Lâm, mấy người bắt Lưu Đông Minh đi đều là cậu gọi tới sao?”
“Ừm, báo cảnh sát.”
Lâm Dật thuận miệng ứng phó một câu, cũng không nói quá nhiều.
“Bây giờ cậu đã trở thành đại ân nhân của toàn thôn chúng tôi.” Diêu Tân nói:
“Vừa rồi mấy người trong thôn đã nghiên cứu một chút, muốn đề cử cậu làm thôn trưởng, cậu cảm thấy thế nào?”
“A? Để em làm thôn trưởng sao? Xác định không nói đùa sao?”
Chức quan cấp bậc như thôn trưởng này có chút khác biệt với chức vị của mình.
Nó dựa vào sự tuyển chọn, nói cách khác, nếu như thôn dân nguyện ý, chức thôn trưởng của Lâm Dật có thể nói là dễ như trở bàn tay.
“Đừng đừng, mỗi ngày em làm việc đều không đàng hoàng. Nếu để cho em làm thôn trưởng, thôn Hoan Hỉ nhất định sẽ càng ngày càng nghèo, vẫn là thôi đi.”
“Tên nhóc này, chuyện tốt như vậy rơi xuống trên đầu mình thế mà lại còn ghét bỏ.”
“Chủ yếu là em không có năng lực kia.” Lâm Dật vừa cười vừa nói: “Nhưng nếu như mọi người cần hỗ trợ, em nhất định sẽ giúp.”
“Tiểu tử, cậu là người tốt, nhưng vẫn còn quá ham chơi.” Diêu Tân cười nói: “Nhưng đây cũng là điều bình thường, người trẻ tuổi nào mà không thích chơi chứ.”
“Lời này nói rất đúng.”
Hai người cười ha hả nói chuyện một hồi, Lâm Dật mới trở lại trong phòng.
Thu dọn một chút, Lâm Dật chuẩn bị trở về Trung Hải, xử lý chuyện của công ty một chút.
Trong nhà bên này, đã tưới nước xong, cũng không còn chuyện gì cần mình làm nữa.
Nhưng mà vẫn cần phải mang theo heo con đi.
Mẹ nhà nó.
Từ một nơi không có đèn đường, hơn chín giờ đêm đã tắt đèn đi ngủ, giờ trở lại Trung Hải phồn hoa, Lâm Dật có cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Giống như là từ thế giới này xuyên qua một thế giới khác.
Nhưng trên thực tế, hai nơi này, cũng chỉ cách nhau mấy chục cây số, nhưng lại như cách nhau trên trăm năm vậy.
Nhìn thấy Lâm Dật đột nhiên trở về, Kỷ Khuynh Nhan tiến lên ôm lấy anh.
Nhưng khi nhìn thấy heo con trên tay anh, lại không để ý hình tượng mà cười ha hả.
Một màn này thực sự không hài hòa chút nào.
“Bên thôn Hoan Hỉ không có chuyện gì sao?”
“Nước đều đã tưới xong, không cần thiết phải ở lại trông coi, mấy ngày về một lần là được.” Lâm Dật nói:
“Nhưng qua một thời gian nữa, anh dự định làm một thiết bị tưới tự động, lại lắp đặt thêm bộ giám sát và điều khiển, như vậy nó sẽ có thể làm việc theo thời gian có sẵn.”
“Vậy nó làm sao bây giờ?” Kỷ Khuynh Nhan chỉ vào heo con, nói.
“Trong khoảng thời gian này đành phải mang theo bên người để cho nó ăn thôi, chờ tới lúc nó tự ăn được thì mua một chiếc máy cho ăn tự động, khi đó sẽ không cần phải để ý đến nữa. Nếu như mỗi ngày anh đều mang theo nó thì tấm mặt mo này cũng không cần nữa.”
Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật với vẻ áy náy, “Việc này là do em qua loa, không nghĩ tới lại phiền toái như vậy.”
“Khụ khụ khụ... Trước đó em đáp ứng anh năm phút đồng hồ, hẳn là chưa quên đúng không.”
“Yên tâm đi, chưa quên đâu.”
“Đi thôi.”
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật mang theo chiếc lồng lên xe.
Cảm thấy trước khi thứ này dứt sữa thì mình cần phải cáo biệt xe thể thao.
Sau khi đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Lăng Vân, gọi Kỳ Hiển Chiêu, Hà Viện Viện, Điền Nghiên đến văn phòng.
“Lâm tổng, từ khi Cymer bị thu mua 12% cổ phần, tư bản quốc tế bắt đầu không an phận, nhất là bộ thương mại nước Mỹ và bên EU. Bọn họ đã bắt đầu ra tay với sản nghiệp bán dẫn, nhưng cụ thể sẽ thực thi lúc nào, động tĩnh sẽ lớn bao nhiêu, thì không thể nào biết được.” Kỳ Hiển Chiêu nói:
“Nhưng tôi cảm thấy, chuyện thu mua Cymer này có có thể trở thành một dây dẫn nổ, khả năng sẽ liên lụy tới toàn bộ ngành nghề chất bán dẫn.”
Lâm Dật vừa nghe vừa gật đầu, nhìn Hà Viện Viện và Điền Nghiên.
“Các người nghĩ sao.”
Hà Viện Viện vén tóc, “Suy nghĩ của tôi cũng không khác anh Kỳ là bao.”
“Trung Quốc đang phát triển nhanh chóng, tất nhiên sẽ khiến cho các nước phương Tây sinh ra cảm giác nguy cơ. Mà chuyện Cymer bị thu mua có thể coi là cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà. Tôi đoán là trong một khoảng thời gian nữa, Khoa Sáng sẽ bị ép trong nước, kéo theo đó là giá trị thị trường của Long Tâm cũng sẽ giảm mạnh.”
“Cô thì sao.” Lâm Dật nhìn về phía Điền Nghiên.
“Triển vọng đầu tư trong nước trong tương lai cũng không lạc quan.”
Điền Nghiên nói ra cái nhìn của mình, “Hiện tại điện thoại di động Tháng Năm sắp được đem ra bán, bắt đầu bước vào giai đoạn hệ thống sinh thái mới. Xét về chuyện Cymer, tôi cảm thấy IOS và Android cũng sẽ có hành động, nhưng mà có kịch liệt hay không thì còn phải xem động tĩnh bên chúng ta có lớn hay không. Qua nhiều năm như vậy, bọn họ sẽ không cho phép một sinh thái mới đến phá vỡ sự độc tôn của bọn họ, cho nên trong tương lai, chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn.”
“Hiện tại, việc xây dựng hệ thống sinh thái đã đến bước nào rồi?” Lâm Dật hỏi.
“Trong vòng ba tháng qua, bản thân tập đoàn Lăng Vân, cộng với tiền của các nhà đầu tư lớn, đã đầu tư vào quỹ hơn 7 tỷ. Theo đánh giá sơ bộ, nó có thể thỏa mãn 70% nhu cầu của người sử dụng, nhưng 30% còn lại thì rất khó thỏa mãn. Đối với chúng ta mà nói, chặng đường của điện thoại di động Tháng Năm còn rất dài.”
“Về phần công việc tiếp theo chỉ dựa vào đập tiền là không được, phải dựa vào thời gian.” Hà Viện Viện bổ sung.
“Tôi hiểu ý của các người.” Lâm Dật nói:
“Nhưng về mặt xây dựng hệ thống sinh thái, ngoài việc đập tiền thì cũng không có biện pháp tốt nào hơn. Tuy Apple và Google cũng rất giàu, nhưng thị trường ở trong nước chắc chắn không có khả năng đập tiền được như chúng ta. Đây là chính là biện pháp duy nhất ở thời điểm hiện tại.”
“Nhưng đây đều là chuyện sau này.” Hà Viện Viện nói:
“Nếu như ngành nghề chất bán dẫn bị chèn ép, thì mấy nghiệp vụ điện thoại di động cũng sẽ bị ảnh hưởng, đây mới là chuyện cần phải chú ý lúc này.”
“Tôi cũng cho là như vậy.” Điền Nghiên nói: “Việc này hoàn toàn là hướng về phía máy quang khắc.”
“Đừng có gấp, tôi đã nghĩ ra được bước kế hoạch tiếp theo.”
------
Dịch: MBMH Translate