Dương Quảng Hạ bưng chén rượu, trầm tư một lát.
“Cháu nói cũng đúng, Trung Quốc lớn như vậy, cho dù pháp luật có hoàn thiện thì cũng không chiếu đến được mọi nơi.”
“Cho nên mới nói, ông cũng không thể oán niệm chúng con quản lý không đúng cách, dù sao cũng cần phải cho chúng con chút thời gian, có đúng không.”
Dương Quảng Hạ nở nụ cười, “Tiểu tử, cháu đây là đang thay đổi phương pháp để nói tốt cho nó sao.”
Lương Nhược Hư ngượng ngùng cười, loại cảm giác này đúng là có chút hưởng thụ.
“Thao, người đâu! Ra đây cho tôi!”
Ngay lúc Lương Nhược Hư đang hưởng thụ cảm giác ấm áp, chợt nghe thấy tiếng mắng chửi truyền đến từ bên ngoài.
Cô lập tức thay đổi sắc mặt, cảm thấy chuyện tốt của mình đã bị người khác phá hỏng.
“Thủ trưởng, tôi đi ra xem một chút.”
Mạc Hồng Sơn trả lời một câu, sau đó để đũa xuống, đi ra ngoài cửa.
Cùng lúc đó, Lâm Dật và Lương Nhược Hư cũng đi theo bước chân của anh, cùng nhau ra đi ngoài.
Vừa đi đến cửa đã thấy bên ngoài sân là một mảnh ầm ĩ, có khoảng sáu bảy mươi người đang đứng.
Trên tay bọn họ còn cầm mấy thứ linh tinh, cảnh tượng có chút hùng vĩ.
Người cầm đầu chính là Tào Kiện và Lưu Đông Minh.
Ngoại trừ những người này thì hầu hết thôn dân của thôn Hoan Hỉ đều đến đây.
Bọn họ đứng xa xa nhìn tình hình nhà Lâm Dật, không khỏi lo lắng thay cho Lâm Dật.
“Tiểu Lâm à, nhanh bồi thường và xin lỗi người ta đi. Bọn họ đưa nhiều người đến như vậy, không phải là chuyện đùa đâu.” Diêu Tân nhà bên cạnh khuyên.
“Không có việc gì đâu.” Lâm Dật cười híp mắt nói.
Trong mắt của Lâm Dật, cục diện nhỏ như này căn bản không cần tự mình ra tay.
Chỉ cần Mạc Hồng Sơn lấy súng ra, là có thể dọa cho những người này sợ tiểu ra quần.
“Lá gan các người đúng là rất lớn, tôi còn nghĩ là mấy người sẽ chạy rồi chứ.” Lưu Đông Minh cười lạnh nói.
“Lời này cũng là lời mà tôi muốn nói, lá gan của các người cũng không nhỏ.”
Lưu Đông Minh chỉ ba người Lâm Dật nói:
“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi không cầu tài cũng không cầu sắc, tôi muốn ở trước mặt tất cả mọi người, phá bỏ nhà và lều lớn của cậu, sau đó lấp cái ao cá kia rồi đánh gãy chân cậu!”
“Vậy anh đi thử một chút đi.” Lâm Dật chỉ Mạc Hồng Sơn nói:
“Nếu anh có thể vượt qua chú ấy, sau đó đánh tới tôi, thì không cần anh tự mình động thủ, tôi sẽ tự phế hai chân.”
Lưu Đông Minh nhìn Mạc Hồng Sơn, “Anh ta sao? Chỉ cần một cây gậy này của tôi đã có thể khiến anh ta nằm xuống.”
“Vậy anh thử một chút xem.”
Lưu Đông Minh sợ hãi Lâm Dật, nhưng lúc đối mặt với Mạc Hồng Sơn, loại cảm giác e ngại này đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng anh ta cũng biết, nếu như Lâm Dật dám nói như vậy, thì người tên là Mạc Hồng Sơn này chắc chắn cũng biết đánh nhau.
Ánh mắt Lưu Đông Minh di chuyển lòng vòng, gọi mấy người không muốn mạng ra, bọn chúng liền lao về phía Mạc Hồng Sơn.
“Tất cả không được động!”
Sau khi ông lấy ra một thứ ở sau lưng, tất cả mọi người đều nhìn mà thấy choáng, bao gồm cả Tào Kiện.
Tại đất nước như Trung Quốc này, người có thể có được thứ này tuyệt đối không tầm thường.
Ông ta rốt cuộc có lai lịch gì?!
Chân của Lưu Đông Minh lúc này đã mềm nhũn, những năm gần đây, anh ta cũng coi như là đã trải qua một chút sóng gió, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy thứ này.
Cũng may thôn dân vây xem đều đứng phía sau Lâm Dật, nên không nhìn thấy thứ đồ trên tay Mạc Hồng Sơn, nếu không bọn họ cũng sẽ bị dọa chết.
“Ông, các người rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể có thứ này.”
“Tinh thần học hỏi này của cậu đúng là rất đáng khen ngợi, nhưng mà không cần vội... Chờ lúc cậu đi vào thì sẽ có người nói cho cậu biết thôi.”
“Tôi nói cho ông biết, báo cảnh sát cũng vô dụng, đừng tưởng rằng vậy là có thể dọa được tôi!”
“Nhìn bộ dạng chưa thấy qua việc đời của anh kìa, tìm bọn họ không phải là rất low sao. Đợi lát nữa sẽ có khách quý hạng nặng đến đây, các người không cần phải gấp.” Lâm Dật cười ha hả nói:
“Mọi người ở đây đều có phần, ai cũng không chạy được.”
Nghe nói như thế, trên mặt của Tào Kiện và Lưu Đông Minh đã không còn chút máu nào nữa, thiếu chút nữa đã ngồi xuống dưới đất.
Đối mặt với trận thế như vậy, nói không sợ là giả.
Bọn họ đều có loại dự cảm, bản thân mình sắp không xong.
“Tôi thấy việc này coi như xong đi, cũng không phải là chuyện gì lớn.” Tào Kiện tiến lên, nói:
“Tôi trở về nghiên cứu thêm một chút, cách sửa đường mà không đi qua ao cá nhà các người.”
Lâm Dật nhướng mày nhìn Tào Kiện, “Bây giờ mới nói những thứ này thì đã muộn rồi.”
Đúng lúc này, mọi người thấy mười mấy chiếc xe đang lái tới.
Trên mỗi chiếc xe đều viết hai chữ sáng loáng.
Võ Cảnh!(cảnh sát vũ trang)
Bịch!
Tào Kiện và Lưu Đông Minh đều gục xuống trên mặt đất, như mấy tên ngốc vậy.
“Các người vậy mà có thể tìm những người này đến!”
“Dù sao các người cũng đều sắp chết đến nơi, vậy tôi sẽ để cho các người chết được rõ ràng.”
Lương Nhược Hư quay đầu nhìn Lâm Dật một chút, anh lập tức vỗ vai cô.
“Trầm lão đại nói với tôi, con người lúc còn trẻ thì nên giả trang nhiều một chút, nếu không đợi đến lúc già rồi thì giả không nổi nữa, cơ hội đều do mình tạo ra và lợi dụng.”
Mạc Hồng Sơn sờ trong túi, lấy giấy tờ tùy thân của mình ra, sau đó quơ quơ trước mặt Tào Kiện và Lưu Đông Minh.
Hai người tập trung nhìn vào, hai mắt lập tức trợn tròn!
Hai chữ trung tá sáng chói!
Phá lệ chướng mắt!
Hai người chỉ cảm thấy trước mắt là một vùng tăm tối, đầu óc ong ong, suýt chút nữa đã hôn mê.
“Các người đợi lát nữa, khoan lại ngất.” Lâm Dật tiến lên đỡ hai người dậy, “Thật ra mấy cái này cũng không tính là gì, chức quan nhỏ như vậy sao có thể khiến cho hai người sợ đến như vậy được, đằng sau còn có màn kịch quan trọng nữa.”
Lương Nhược Hư không có giấy tờ chứng minh thân phận của mình, nhưng trên website chính thức của thành phố Trung Hải có tin tức của cô. Lâm Dật lên mạng tìm một chút, rồi giơ đến trước mặt hai người.
Tào Kiện bị dọa cho run rẩy tay chân, ngay tại lúc định ngất đi thì bị Lâm Dật dùng một bàn tay đập tỉnh.
“Hai người các người đúng là không được mà. Chúng tôi còn chưa làm gì đâu, sao lại bị hoảng sợ thành cái dạng này rồi, khí thế vừa rồi đâu, các người đứng dậy xem nào.”
Lúc này trên gương mặt của Lưu Đông Minh đã không còn gì lưu luyến nữa.
Người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch gì, vậy mà lại quen biết những người này?
Điều đáng sợ nhất là trong phòng còn có ba người, mà người đàn ông trước mắt này lại hành động theo lời của lão già kia. Vậy thân phận của ông ta chẳng phải sẽ càng khủng bố hơn sao?
Bịch!
Hai người cùng nhau quỳ trên mặt đất, dập đầu với Lương Nhược Hư và Mạc Hồng Sơn.
“Van cầu các người cho tôi một cơ hội, tôi biết mình sai rồi, sau này sẽ không dám nữa.”
“Tại sao có thể như vậy?!”
Thôn dân của thôn Hoan Hỉ đều trợn mắt hốc mồm, hơn nửa ngày đều nói không ra lời.
Hai người kia hoành hành nhiều năm như vậy, chưa từng có lúc nào như này cả?
“Nói những lời này cũng đã muộn rồi, tiếp theo sẽ có người đến xử lý hai người, tự giải quyết cho tốt đi.” Lương Nhược Hư nói.
Rất nhanh, người mà Mạc Hồng Sơn tìm tới đã bắt hết bọn người Tào Kiện và Lưu Đông Minh đi.
Sau đó lãnh đạo dẫn đội lại trò chuyện với mấy người Lương Nhược Hư, Dương Quảng Hạ một hồi, rồi mới mang người rời đi.
Màn kịch này cuối cùng cũng kết thúc một cách triệt để.
Đám mây đen nhiều năm trên đầu của dân làng thôn Hoan Hỉ cuối cùng cũng tản ra.
Hô _ _
Lương Nhược Hư hít sâu một hơi.
“Lâm Dật, cảm ơn anh.”
------
Dịch: MBMH Translate