Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1016 - Chương 1014. Nơi Âm U

Chương 1014. Nơi Âm U
Chương 1014. Nơi Âm U

Sau khi Tào Kiện và Lưu Đông Minh rời đi, Lâm Dật cầm lấy đồ đã thu dọn, đoàn người quay về trong sân nhỏ.

Lâm Dật bỏ heo con vào trong chiếc lồng rồi đi vào nhà bếp.

Lương Nhược Hư cũng cởi áo khoác, đi theo Lâm Dật, chuẩn bị giúp đỡ anh.

“Nếu anh muốn thanh tịnh, tôi có thể tìm cho anh một chỗ non xanh nước biếc, sao phải tới nơi này chứ.” Lương Nhược Hư nói.

Vùng sông nước Giang Nam có rất nhiều chỗ tốt, phong cảnh cũng tốt hơn nơi này, Lương Nhược Hư cảm thấy không cần thiết phải đến đây.

“Cô không cảm thấy nơi này rất chân thực sao?”

“Ý anh là môi trường nơi này sao?” Lương Nhược Hư vừa gọt khoai tây, vừa nói.

“Môi trường chỉ là một phần, người cũng giống như vậy.” Lâm Dật nói: “Người tốt rất chân thực, người xấu cũng rất chân thực.”

Lương Nhược Hư yên lặng gọt vỏ khoai tây, không nói chuyện.

“Tôi đoán là sau khi trở về, cô sẽ phải xử lý chuyện này. Trung Hải thậm chí cả nước có thể sẽ nhấc lên một làn sóng tự tra, nhưng nếu hôm nay cô không đến, loại chuyện như tự tra xét này hẳn là sẽ không bị đẩy lên.”

Lương Nhược Hư cười, “Tôi nhớ trước đó, lúc anh làm việc tại bệnh viện cũng náo ra động tĩnh không nhỏ. Hiện tại cũng thế, việc này nếu như đặt ở cổ đại, anh chính là khâm sai đại thần.”

“Hazzi, giúp đỡ người nào đó làm nhiều chuyện như vậy, cũng không thấy người nào đó nói tiếng cảm tạ.”

“Tôi còn chưa nói cảm ơn sao, tôi cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa.”

“Nhưng phần thưởng của cô với nỗ lực tôi căn bản không có quan hệ trực tiếp gì cả.”

“Nên thỏa mãn đi, muốn xe đạp gì.” Lương Nhược Hư nói đùa, sau đó cầm cá lên, chuẩn bị dự xử lý.

“Thủ pháp làm cá này của cô cùng được nha.”

“Học từ bà nội tôi, nếu như tôi không học thì bà ấy lại nói.”

“Mấy người đi ra từ đại viện như cô cũng học những thứ này sao?”

Lương Nhược Hư gật gật đầu, “Bà nội tôi nói bản lĩnh của tôi lớn bao nhiêu thì tương lai sẽ phải tìm một người ưu tú hơn, cho nên tôi phải học thêm rất nhiều thứ, chỉ cần biết chút chút thôi không cần phải tinh thông.”

“Bà nội nói rất đúng, bởi vì tôi rất toàn năng, cái gì cũng biết.”

“Tôi là tôi, anh là anh, hai chúng ta không có quan hệ gì cả, đừng tự dát vàng lên mặt mình.”

“Người trẻ tuổi, cô sao lại không nói võ đức vậy, dù sao tôi sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, sao lại không nhận vậy.”

“Anh muốn chết đúng không, bên ngoài còn nhiều người như vậy.” Lương Nhược Hư đặt tay lên eo Lâm Dật, “Có tin tôi bóp chết anh hay không!”

“Cô bóp tôi cũng vô dụng, đây đều là sự thật.” Lâm Dật nói.

“Đi sang một bên đi.” Lương Nhược Hư nói: “Nhanh nấu cơm đi, tôi còn chưa ăn sáng đâu, đói chết tôi rồi.”

“Được rồi.”

Từ bữa cơm này, Lâm Dật phát hiện, trình độ của Lương Nhược Hư quả thật không tệ.

Nước sốt đặc sệt màu đỏ này nhìn là biết nó là một món ăn phương Bắc điển hình.

Nhưng Lương Nhược Hư chỉ làm hai món, còn lại vẫn là Lâm Dật làm.

Một bàn đồ ăn bưng lên khiến cho Đào Thành và Vương Băng Ngọc nhìn mà kinh ngạc.

“Tiểu Lâm, những món này đều do cậu làm sao?” Đào Thành cảm thấy ngoài ý muốn.

“Tôm om và khoai tây sợi là cô ấy làm, còn lại là tôi làm.”

“Tay nghề của cậu có vẻ như rất tốt.” Đào Thành nói:

“Sau này cậu đến tổ của chúng tôi, chúng tôi coi như là có lộc ăn rồi.”

“Tùy tiện làm một chút thôi.” Lâm Dật thuận miệng nói: “Ăn thoải mái đi.”

“Anh Lâm, anh Lâm!”

Lâm Dật vừa nâng ly, chuẩn bị bắt đầu ăn, thì nghe có tiếng người truyền tới từ ngoài sân.

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Đỗ Dao.

“Hôm nay không lên lớp sao, muốn ngồi vào ăn một chút không?”

“Anh Lâm, anh khoan lại ăn.” Đỗ Dao thở không ra hơi, nói:

“Vừa rồi lúc tôi về nhà, nhìn thấy tại nhà của Lưu Đông Minh có tụ tập không ít người, ít nhất cũng là năm mươi mấy người. Hơn nữa còn có người còn cầm lưỡi hái, rất dọa người.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi liền về nhà, cha tôi nói vừa rồi anh mới đánh nhau với bọn họ. Tôi đoán anh ta tìm nhiều người như vậy, chắc chắn là tới tìm anh báo thù.” Đỗ Dao nói:

“Các người khoan lại ăn, vẫn là nhanh đi đi thôi.”

“Không sao cả.” Lâm Dật nói: “Cũng không phải là rất nhiều người.”

“Nhưng anh ta là em vợ Tào Kiện!”

“Em vợ của Diêm Vương tôi cũng không sợ.” Lâm Dật cười: “Đến đây đi, ngồi ăn một chút.”

“Tôi không ăn...”

“Dao Dao!”

Đỗ Dao còn chưa nói xong, Lâm Dật nhìn đến lại có người tới.

Là thiểm cẩu của cô - Quách Phi.

“Anh đến đây làm gì.” Đỗ Dao nói.

“Tôi tới để gọi cô về.” Quách Phi nói:

“Hiện tại toàn bộ người trong thôn Hoan Hỉ đều biết chuyện này, nếu như cô còn không đi thì sẽ không còn kịp nữa.”

“Tôi tới đây chính là muốn gọi anh Lâm đi cùng.”

Quách Phi nhìn thoáng qua trong phòng, “Cô nhìn tình hình hiện tại xem bọn họ có muốn đi hay không. Với lại tôi nói cho cô biết, cậu ta không chỉ có đánh Lưu Đông Minh, hơn nữa còn tát Tào Kiện một bạt tay. Cô cảm thấy, bọn họ còn có đường ra sao!”

Sau khi biết Tào Kiện cũng bị đánh, Đỗ Dao bị giật nảy mình.

Nếu như chỉ đánh Lưu Đông Minh thì mọi chuyện khả năng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Anh ấy vậy mà lại đánh cả Tào Kiện, vậy sẽ rất phiền toái!

“Anh Lâm, anh cũng quá xúc động rồi!” Đỗ Dao lo lắng nói.

“Không có việc gì cả.” Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Đỗ Dao, “Chờ tôi cơm nước xong xuôi, sẽ xử lý việc này, cô trở về với anh ta đi.”

“Thế nhưng, mà...”

“Không nhưng nhị gì hết.” Lâm Dật nói: “Đem tim vào trong bụng, không có chuyện gì cả.”

Lâm Dật đều đã nói như vậy, Đỗ Dao cũng không tiện nói thêm gì, đành phải lộ vẻ tức giận nói:

“Vậy tôi đi thật đây.”

“Đi đi.” Lâm Dật ném cho cô ánh mắt yên tâm, “Không có việc gì cả.”

Đỗ Dao lưu luyến nhưng cuối cùng vẫn rời đi với Quách Phi, sau đó, Dương Quảng Hạ vừa cười vừa nói:

“Tiểu tử này cũng được hoan nghênh đó chứ, xảy ra chuyện còn có người bảo cháu chạy mau.”

“Anh ấy vẫn luôn như vậy, cho dù đi đến đâu thì phụ nữ bên cạnh chưa từng đứt đoạn.” Lương Nhược Hư nói.

“Tôi cũng rất tuyệt vọng a, tôi đã chạy đến nơi này rồi mà vẫn không được an bình, tôi quá khó khăn mà.”

“Chiếm tiện nghi lại còn khoe mã.” Lương Nhược Hư thầm nói.

“Không nói chuyện này nữa, mình ăn cơm trước đi.” Lâm Dật bưng chén rượu, nói:

“Uống một chén nào.”

“Tửu lượng của cháu là thật tốt, đã uống hai chén rồi mà vẫn như không có việc gì.”

Hai người chạm cốc uống một ngụm, sau khi bỏ chén xuống, Dương Quảng Hạ nhìn Mạc Hồng Sơn, nói:

“Người của chúng ta bao giờ đến?”

Mạc Hồng Sơn nhìn thoáng qua đồng hồ, “Cũng sắp đến rồi.”

“Các người đúng là vẽ vời cho thêm chuyện mà, chút chuyện nhỏ như vậy còn hưng sư động chúng làm gì, chỉ cần một mình cháu là đã có thể xử lý.”

“Ông thấy cháu giày vò khốn khổ quá, người giống như bọn họ thì phải dùng chính pháp!”

“Mấy người bọn họ những năm này đã làm không ít chuyện xấu, cháu chỉ muốn đòi lại công đạo cho những người đã từng bị bọn họ bắt nạt.”

“Ông hiểu tâm tư của cháu, nhưng một mình cháu động thủ chung quy lại đều là danh bất chính, ngôn bất thuận, pháp luật mới là con đường giải quyết vấn đề duy nhất.”

Lâm Dật nhấp một miếng rượu, kẹp một miếng rau trộn bỏ vào trong miệng, cảm nhận một chút rồi nói:

“Nhưng ánh sáng mặt trời còn không chiếu được tới muôn nơi, pháp luật cũng giống như vậy.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1014.
Bình Luận (0)
Comment