Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1015 - Chương 1013. Có Tin Tôi Chỉ Cần Một Tay Thôi Cũng Có Thể Đánh Chết Anh

Chương 1013. Có tin tôi chỉ cần một tay thôi cũng có thể đánh chết anh
Chương 1013. Có tin tôi chỉ cần một tay thôi cũng có thể đánh chết anh

“Là anh rể tôi để tôi tới, anh ấy là người đứng đầu thôn Hoan Hỉ, việc này do anh ấy phụ trách.”

“Để anh rể anh tự mình tới đây đi.” Lương Nhược Hư nói.

“Các người chờ chút, tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ.”

Lưu Đông Minh được đỡ lên, lui về phía sau hai bước theo bản năng, kéo dài khoảng cách với Lâm Dật, sợ lại bị đá lần nữa.

“Anh rể, em đang ở ao cá phía Đông của thôn đây, bọn họ xé văn kiện rồi, anh mau tới đây đi, em không trấn được cậu ta!”

“Còn có việc này sao?! Cậu ta muốn chết sao!”

Tuy không mở loa ngoài, nhưng lại có thể nghe được tiếng đối phương tức giận mắng to!

“Lá gan của cậu ta quả thực không nhỏ.”

“Em đừng có quản nhiều như vậy, nếu như cậu ta dám ngăn cản, liền trực tiếp chôn cậu ta!” Anh rể Lưu Đông Minh mắng:

“Thật mẹ nó là vô pháp vô thiên, ngay cả việc sửa đường cũng dám ngăn cản, một đám đần độn, thật mẹ nó là muốn chết!”

“Anh rể, trước khoan lại mắng, ngay từ đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng cậu ta quá lợi hại, em không đánh lại, anh mau tới xử lý một chút đi!”

“Thao, em chờ đó, anh sẽ qua ngay bây giờ!”

Lưu Đông Minh cúp điện thoại, sau đó dẫn người lui về sau, nói với Lâm Dật:

“Chờ xem, các người đây chính là dùng bạo lực để chống đối pháp luật, đợi lát nữa anh rể của tôi tới sẽ xử lý các người!”

Dương Quảng Hạ cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn Lương Nhược Hư bên cạnh một chút.

Cô chỉ biết cười xấu hổ, chuyện này so với việc bị người mắng một trận đúng thật là không thoải mái.

Những việc này, chờ sau khi trở về, phải xử lý có hệ thống mới được.

“Được rồi, cứ dọn đồ đạc trước đi.” Lâm Dật cười hì hì nói: “Việc này là do cháu, không có liên quan gì đến cô ấy cả, nếu không ông cứ mắng cháu vài câu cũng được?”

“Cháu không cần nói giúp cho nó.” Dương Quảng Hạ nói: “Ông thấy hai người các con hiện tại đều đang mặc cùng một cái quần.”

Lâm Dật ôm bả vai Dương Nghiễm Hạ, “Nói thật thì cháu cũng muốn a!”

Lương Nhược Hư trợn nhìn Lâm Dật một chút, giờ là lúc nào rồi, vẫn không quên chiếm tiện nghi của mình, thật sự là phục luôn rồi.

Lúc này, hai nhóm người chia làm hai nhóm, Lưu Đông Minh cũng không dám tới gần Lâm Dật một bước.

Nếu như để cho cậu ta đạp một phát nữa, có lẽ mình phải đi bệnh viện mất.

Mấy người Lâm Dật thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi làm cơm, Dương Quảng Hạ nói:

“Tiểu Mạc, gần đây nhất là đại đội của ai?”

“Là đại đội của Trương gia.”

“Gọi người đến, trực tiếp xử lý đi.” Dương Quảng Hạ nói ra: “Chuyện này cũng quá vô pháp vô thiên rồi!”

“Đã biết, thủ trưởng!”

Lâm Dật và Lương Nhược Hư liếc nhau một cái.

Vốn nghĩ để sau khi mình đánh cho bõ tức, sẽ để cho Lương Nhược Hư mang bọn họ đi.

Không nghĩ tới Dương Nghiễm Hạ lại không nhịn được trước.

Suy nghĩ một chút cũng có thể thông cảm được, người cương trực công chính giống như ông ấy đương nhiên là không quen nhìn những chuyện này.

Nếu đã nhìn không quen thì đương nhiên là phải xử lý.

Mười mấy phút sau, mấy người đã thu dọn xong đồ của mình.

Cũng đúng vào đúng lúc này, một chiếc Jetta giống như của Lâm Dật lái qua từ nơi không xa, tốc độ cực nhanh, khiến cho khói bụi mù mịt .

“Đợi lát nữa lại đi, chính chủ tới rồi.”

Nhìn thấy chiếc Jetta, Lưu Đông Minh và người của anh ta đều qua nghênh đón.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông để kiểu tóc Địa Trung Hải bước xuống, anh ta mặc âu phục đời cũ, nhìn không thích hợp chút nào.

Người đàn ông tên là Tào Kiện, là trưởng thôn Hoan Hỉ, cũng là anh rể của Lưu Đông Minh.

Những năm gần đây, Lưu Đông Minh phách lối như vậy, cũng là vì có anh ta chống lưng.

“Chính là bọn họ đúng không!”

Tào Kiện mắng một câu, ánh mắt dừng lại ở trên người Lâm Dật.

Nhưng khi nhìn thấy Lương Nhược Hư, bỗng nhiên dừng lại một chút.

Cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã thấy qua đâu đó rồi.

Nhưng suy nghĩ kỹ một hồi, lại không nhớ ra được người này là ai, cho nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

“Đúng, chính là bọn họ!”

Lưu Đông Minh chỉ Lâm Dật: “Anh rể, chính là cậu ta đã xé văn kiện sửa đường, hơn nữa còn đem đánh em một trận!”

Tào Kiện đi đến trước mặt Lâm Dật.

“Tiểu tử, cậu nghĩ như thế nào vậy, lá gan cũng quá lớn rồi, chẳng lẽ cậu không biết chúng tôi đang sửa đường theo quy định sao. Cậu có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi là có thể bắt cậu vào không!”

“Anh còn không biết xấu hổ mà nói với tôi những lời này?” Lâm Dật nói:

“Anh dung túng cho em vợ mình làm nhiều việc trái với lương tâm nhiều năm như vậy, còn không biết xấu hổ mà nói muốn đưa tôi vào?”

“Ha ha...”

Tào Kiện hất áo lên, cười cực kỳ càn rỡ.

“Thế nào, nghe giọng điệu này của cậu thì hình như là muốn xử lý tôi?”

“Đúng là có ý nghĩ này.”

Tào Kiện chẳng những không tức giận, ngược lại cười lớn hơn.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, người muốn tố cáo tôi cũng rất nhiều, con mẹ nó cậu thì tính là cái thứ gì!” Tào Kiện nói:

“Con mẹ nó nếu như cậu không muốn chết thì nhanh bồi thường tiền đi. Nếu không tôi không chỉ phá nhà của cậu mà còn sẽ giết chết cậu!”

“Anh muốn giết chết cả tôi sao?” Lâm Dật duỗi tay ra, vừa cười vừa nói:

“Vậy anh có tin chỉ cần một bàn tay, tôi đã có thể tát chết anh không?”

“Cậu nói cái gì?!”

Ba!

Lâm Dật không cho Tào Kiện cơ hội, một cái tát vang dội đã hạ xuống trên mặt anh ta!

Tào Kiện không kịp phản ứng, cộng với việc bản thân đang tức giận, bị tát té ngã ra ngoài, suýt chút nữa đụng phải máy xúc phía sau!

Bị Lâm Dật cho một bạt tai, đầu óc Tào Kiện cảm thấy ong ong, thậm chí còn có chút mơ hồ.

Qua một hồi lâu, mới khôi phục lại sự tỉnh táo.

Nhưng bọn người Lưu Đông Minh lại không ai dám kêu gào.

Bởi vì Lâm Dật thật sự không phải người dễ chọc, nếu ai dám kêu gào thì chắc chắn sẽ bị đánh!

“Cậu, con mẹ nó cậu lại dám đánh tôi!”

Tào Kiện ôm mặt, hét lên giống như bị điên:

“Đánh cho tôi!”

“Anh, tên này rất biết đánh nhau, mấy người chúng ta có khả năng không phải là đối thủ của cậu ta!” Lưu Đông Minh nói với vẻ mặt như đưa đám.

Nếu như có thể đánh thì mình đã sớm động thủ.

Căn bản sẽ không chờ tới bây giờ.

Tào Kiện đương nhiên hiểu rõ em vợ mình là người như thế nào.

“Chúng ta đi trước, đợi lát nữa lại đến xử lý cậu ta!”

“Được, được, chúng ta đi trước.”

Nhìn bọn người Tào Kiện và Lưu Đông Minh rời đi, Đào Thành tiến lên, nhỏ giọng nói:

“Dương lão, nếu không để chúng tôi đi xử lý một chút.”

“Không cần đâu.” Lâm Dật nói xen vào:

“Bọn họ sẽ trở lại, không cần thiết phải đuổi theo làm gì, thời gian cũng không còn sớm nữa, về ăn cơm trước đi.”

“Nghe theo cậu vậy.”

...

Sau khi rời khỏi ao cá sau, bọn người Lưu Đông Minh về nhà của mình.

“Anh rể, anh suy nghĩ chút biện pháp gì đi.” Lưu Đông Minh nói:

“Chuyện vừa rồi, rất nhiều người trong thôn đều biết, lại thêm chuyện lúc trước, trong thôn đã có nhiều người không xem chúng ta ra gì rồi. Nếu như không xử lý chuyện này thì sau này người trong thôn đều sẽ đứng về phía cậu ta, khi đó chúng ta sẽ không làm được gì cả.”

Tào Kiện châm điếu thuốc, “Em bây giờ đi liên hệ người đến, có thể tìm bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu, cho dù là dùng tiền thuê cũng được. Anh cũng sẽ liên hệ ít người, anh không tin là không thu thập được cậu ta!”

“Được, em sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ!”

Lưu Đông Minh cầm điện thoại di động, lầm bầm lầu bầu nói:

“Tôi con mẹ nó hôm nay nếu như không giết chết cậu, tôi sẽ không mang họ Lưu!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1013.
Bình Luận (0)
Comment