Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1014 - Chương 1012. Người Nào Trâu Bò Như Vậy, Dám Quản Đến Trên Đầu Tôi!

Chương 1012. Người Nào Trâu Bò Như Vậy, Dám Quản Đến Trên đầu Tôi!
Chương 1012. Người Nào Trâu Bò Như Vậy, Dám Quản Đến Trên đầu Tôi!

Lâm Dật hỏi vấn đề này khiến cho Đào Thành và Vương Băng Ngọc cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì vấn đề này đã rất sâu rồi, người bình thường sẽ không ai hỏi điều này cả.

“Qua điều tra cho thấy, ở trên đảo có một loại đá tên là Buss, loại đá này khi gặp phải nhiệt độ cao sẽ bị phong hóa nhanh chóng, từ đó giải phóng oxi, cho nên nó được giới khoa học ca tụng là oxi rắn. Do đó lượng oxy trên đảo mới cao hơn những nơi khác một chút.”

“Chưa nói đến nền văn minh tiền sử có bao nhiêu thần kỳ, nếu như đưa loại đá Buss này về, khoa học vật liệu hẳn là sẽ có một bước phát triển mạnh?”

“Nói như thế cũng không sai, nhưng trong hiệp nghị có quy định, nghiêm cấm đem nó ra khỏi đảo. Một khi phát hiện, tàu chiến của các quốc gia sẽ ra tay không chút lưu tình, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có ai đưa ra được.” Đào Thành cười nhún vai, nói:

“Nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối, qua nhiều năm như vậy, cũng có một số trường hợp lọt ra ngoài. Nhưng cũng chỉ dùng cho nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, vẫn chưa đến mức thúc đẩy mạnh sự phát triển của khoa học vật liệu.”

“Đã hiểu.”

Đáp lại một câu, Lâm Dật rơi vào trầm tư.

Anh có một ý nghĩ lớn mật.

Hàm lượng oxi của đảo Cửu Xuyên cũng cao hơn một chút so với những nơi khác.

Không biết điều này liệu có liên quan đến loại khoáng thạch tên là Buss kia không?

Trải qua thời gian dài, bản thân mình cũng cảm thấy người áo đen kia có vấn đề.

Nhưng có lẽ thứ có vấn đề thật sự cũng không phải là anh ta, mà chính là cái rương trên tay anh ta.

Chỉ là hiện tại, không ai biết rốt cuộc trong cái rương kia có chứa những gì.

“Tôi không có câu hỏi nào nữa, buổi huấn luyện thử của các người khi nào thì bắt đầu?”

“Khoảng nửa tháng sau.” Đào Thành nhìn heo con trong ngực Lâm Dật một chút, “Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu để cho cậu sớm sắp xếp mọi chuyện trong nhà.”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ chờ thông báo của anh.”

“Vậy cuộc trò chuyện hôm nay kết thúc tại đây vậy.”

Trò chuyện xong chuyện chính, ba người đứng dậy, đi về phía Dương Quảng Hạ.

Phát hiện ông ấy đã câu được mười mấy con cá, thu hoạch tương đối khá.

Nhưng cũng không lớn lắm, chỉ dài bằng bàn tay.

Mà Lương Nhược Hư cũng lấy tới không ít thứ, cầm lưới vớt lên mấy con cá chạch và hai cái ếch xanh, chơi quên cả trời đất, còn rất cao hứng.

“Đều đói cả rồi đúng không, đem cá về đi, tôi sẽ bộc lộ tài năng cho các người xem.”

“Đi thôi.” Dương Quảng Hạ vừa cười vừa nói, “Lúc trên đường tới đây, Hạt Gạo có nói qua tay nghề của cháu rất tốt, hôm nay ông nhất định phải nếm thử mới được.”

“Uống thêm chút gì đó đi.”

Rầm rầm rầm _ _

Ngay lúc mấy người đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trở về nhà.

Chợt nghe truyền đến từng đợt tiếng gầm rú.

Nhìn lại thì phát hiện có ba chiếc máy xúc đang lái về phía mình.

Đằng sau còn có mấy chiếc Vans.

Mới đầu bọn họ còn không quan tâm, sau đó lại phát hiện chúng lại dừng ở trước mặt mình.

Điều này khiến mấy người không khỏi nghi ngờ, không biết những người này tới để làm gì.

Rất nhanh, nhìn người trên xe đi xuống, Lâm Dật liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì người đi xuống là Lưu Đông Minh, nhưng có chút chật vật, trên đầu còn quấn băng vải, vô cùng buồn cười.

Mà Địch Hiểu Lượng đứng bên cạnh anh ta, tay thì băng bó thạch cao, tình huống thảm hại hơn anh ta nhiều.

“Anh biết những người này sao?” Lương Nhược Hư hỏi.

“Đều là mấy tên ác ôn, chiếm lĩnh thị trường của thôn.” Lâm Dật nói.

“Vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ xử lý bọn họ.” Lương Nhược Hư nói.

“Cô xử lý thì có ích gì, nhiều lắm cũng chỉ bắt bọn họ lại, không cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho bọn họ.”

“Vậy anh muốn làm sao?”

“Đánh một trận rồi lại nói, dù sao cũng phải đi ra ngoài, cho nên cô đừng cản tôi.”

“Vậy anh ra tay nhẹ một chút, chớ gây ra án mạng.”

“Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.”

Lưu Đông Minh phía đối diện nghiêng mắt nhìn qua Lương Nhược Hư và Vương Băng Ngọc vài lần.

“Đúng là có nhã trí mà, còn dẫn người tới đây câu cá.” Lưu Đông Minh nói:

“Nhưng mà rất xin lỗi, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ không câu được con cá nào nữa.”

“Lời này của anh là có ý gì, ao cá nhà tôi chẳng lẽ tôi không được câu sao?”

“Là ao cá nhà các người không sai, nhưng mà, trong thôn muốn sửa đường, vừa lúc đi qua ao cá và lều lớn nhà cậu, cho nên không còn cách nào khác, lát nữa tôi sẽ phá dỡ nhà cậu, sau đó sẽ lấp luôn ao cá kia.”

“Theo như anh nói thì anh là đang phụng chỉ làm việc?”

“Không sai, cho nên tôi đây không phải là lấy việc công để trả thù riêng, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Làm lưu manh còn làm đến mức này, thật sự là quá trâu bò. Tôi thật sự có chút bội phục anh.” Lâm Dật nói:

“Nhưng hôm nay tôi cũng nói trước, nếu các người dám phá, tôi sẽ chôn sống tất cả các người.”

Vương Băng Ngọc nghiêng đầu nhìn Lâm Dật một chút.

Trong nháy mắt đó, khí tức ngoan cường phát ra từ trên người cậu khiến cho cô cảm thấy không khí đều trở nên lạnh lẽo.

“Cậu đang hù dọa tôi sao?” Lưu Đông Minh cười ha hả:

“Trên tay của chúng tôi có văn kiện được phê duyệt, nếu như cậu dám ngăn cản chúng tôi, vậy chính là phạm pháp, cho dù tôi giết chết cậu thì cũng không có ích lợi gì.”

“Anh lấy văn kiện ra cho tôi xem một chút.” Lâm Dật nói.

“Tôi biết thế nào cậu cũng nói như vậy, cho nên tôi đã mang đến.” Lưu Đông Minh đem văn kiện sửa đường cho Lâm Dật xem.

“Xem một chút đi, đều ở đó cả, với lại tôi cũng nói cho cậu biết, sửa đường không giống với xây nhà. Nếu như cậu dám ngăn cản, thì sẽ phải gánh chịu trách nhiệm hình sự, cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”

Lâm Dật nhận lấy văn kiện, nhưng lại không thèm xem mà trực tiếp xé toang.

“Hiện tại đã không còn văn kiện, anh còn muốn động thủ sao?”

Một màn này đã dọa sợ bọn người Lưu Đông Minh.

Từng gặp qua người có lá gan lớn, nhưng chưa từng thấy qua người nào có lá gan lớn như vậy.

Trên văn kiện còn mang theo dấu đỏ, cậu ta vậy mà nói xé liền xé, cho dù là người thiếu kiến thức pháp luật, cũng không thể hành động như cậu ta!

“Cậu đang phạm pháp đấy có biết không!” Lưu Đông Minh chỉ Lâm Dật nói:

“Có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi liền có thể gọi người tới bắt cậu đi!”

“Anh Đông, chúng ta không nên gọi người làm gì, trực tiếp động thủ là được.” Địch Hiểu Lượng nói:

“Không chỉ có thể đánh cho cậu ta một trận, đợi lát nữa bắt cậu ta về còn có thể lập công, chuyện này rất tốt.”

Lưu Đông Minh gật gật đầu, nhìn Lâm Dật nói:

“Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có xé văn kiện cũng vô dụng, ao cá và lều lớn của cậu hôm nay...”

Hô thông!

Lâm Dật không cho Lưu Đông Minh cơ hội nói chuyện nữa, dùng một chân đá lên người anh ta.

Hai mươi mấy người phía sau liền vội vàng tiến lên đỡ anh ta dậy.

“Bên các người quả thật có nhiều người, nhưng tôi vẫn có thể đánh chết anh, anh có tin hay không?”

Khí tràng tỏa ra khắp người Lâm Dật, trong ánh mắt lộ ra tia hung ác, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, không ai dám tiến lên một bước.

Lâm Dật đi từng bước một về phía Lưu Đông Minh, dọa cho những người bên cạnh đứng qua một bên.

“Mấy người mà anh tìm đến còn không bằng đám ô hợp, muốn dùng bọn họ để đối phó tôi, anh cảm thấy có khả năng sao?”

“Chúng tôi chỉ làm việc theo quy tắc, không có ý muốn đối phó cậu.” Lưu Đông Minh thở hổn hển, run rẩy nói.

Anh ta lúc này đã không còn khí thế như vừa rồi nữa, nhìn rất là hèn mọn.

“Làm việc theo quy tắc sao?” Lâm Dật vừa cười vừa nói: “Làm việc cho người nào vậy? Rốt cuộc là người nào mà lại trâu bò như vậy? Dám quản đến trên đầu của tôi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1012.
Bình Luận (0)
Comment