Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 103 - Chương 101. Nhàn Rỗi Không Có Chuyện Gì, Thì Về Nhà Chăm Cháu Trai Đi

Chương 101. Nhàn Rỗi Không Có Chuyện Gì, Thì Về Nhà Chăm Cháu Trai Đi
Chương 101. Nhàn Rỗi Không Có Chuyện Gì, Thì Về Nhà Chăm Cháu Trai Đi

Sau khi rời khỏi trường học, Lâm Dật đi ăn bữa cơm trưa, tiếp đó quay về biệt thự Cửu Châu Các.

Buổi chiều anh cũng không định đi tới trường học, mặc dù về sớm cũng không phải chuyện tốt, nhưng nghĩ đến cái gương mặt thối của Tô Cách, thì hoàn toàn mất đi hào hứng, còn không thoải mái bằng cảm giác ngủ ở nhà.

Reng reng reng _ _

Ngay tại thời điểm Lâm Dật hưởng thụ tắm nắng, điện thoại ở bên cạnh vang lên, là một số điện thoại xa lạ gọi tới.

Trong mơ hồ, Lâm Dật đã đoán được là ai gọi điện thoại tới.

"Chào ngài, xin hỏi ngài là Lâm Dật, Lâm tiên sinh đúng không?"

Ở đầu bên kia của điện thoại, truyền đến giọng nói của một người đàn ông xa lạ, nghe còn có mấy phần nho nhã.

"Là tôi."

"Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là Tôn Phú Dư, sở trưởng của sở nghiên cứu Long Tâm. Tôi vừa mới nhận được tin tức, nói ngài thu mua sở nghiên cứu Long Tâm, nên tôi muốn trò chuyện trao đổi với ngài một chút."

"Đúng lúc tôi cũng muốn gặp anh đây."

Lâm Dật cười nói:

"Hẹn thời gian gặp nhau trực tiếp đi."

"Lâm tiên sinh, thực sự xin lỗi. Hiện tại, tôi đang dự một hội nghị khoa học được tổ chức ở Đông Bắc, hôm nay khả năng không kịp trở về, tôi còn cần phải nhanh chóng xử lý một số chuyện ở bên này. Vào cuối buổi chiều ngày mai, chúng ta có thể gặp nhau trực tiếp ở tại Sở nghiên cứu chứ?"

"Không có vấn đề gì."

Lâm Dật rất sảng khoái nói:

"Việc này trước hết cứ quyết định như vậy đi, ngày mai gặp lại."

"Được."

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật đúng giờ đi tới văn phòng, trùng hợp nhìn thấy Tô Cách cũng vừa mới đi làm.

Bởi vì nguyên nhân mối quan hệ giữa Lâm Dật và Tô Cách, nên bầu không khí nhẹ nhõm ở văn phòng trở nên có chút vi diệu.

Tô Cách phát hiện ra một việc, nếu như gạt bỏ những thành kiến của mình sang một bên và chăm chú ngắm nhìn Lâm Dật, sẽ thấy anh ta thực sự rất đẹp trai, có khí chất và dáng người cũng cũng không tệ.

"Khí sắc của chủ nhiệm Tô hôm nay thật là tốt."

Lâm Dật cười ha hả nói.

"Nịnh nọt tôi cũng vô dụng."

Tô Cách ngạo kiều nói.

"Há, vậy tôi thay đổi cách nói khác đi."

"Đổi cách nói gì?"

Mấy người Tống Giai cũng có chút tò mò, đổi cách nói khác là gì?

"Nước Uống Cho Quý Bà hiệu quả thật tốt."

Phốc. . .

Tống Giai không nhịn được, suýt chút cười ra tiếng.

Lá gan của Lâm Dật cũng quá lớn.

"Cười cái gì mà cười, tôi căn bản chưa hề uống thứ kia!"

Tô Cách cảm giác khó thở, chính mình cũng đã buông bỏ thành kiến mà còn nói mình như vậy, có phải muốn làm chính mình tức đến chết mới cam lòng hay không?

"Nhanh đi chuẩn bị tiết học của anh đi, đừng không biết lớn nhỏ."

Tô Cách xụ mặt nói.

"Một lát nữa tôi có tiết sao?"

Lâm Dật buồn bực hỏi:

"Công tác của ủy ban đoàn trường, chắc hẳn không cần sắp xếp đi giảng dạy chứ?"

"Cô Thạch có công việc bận khác. Từ nay về sau, tiết học《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》sẽ giao cho anh giảng dạy."

"Sao? Không phải chứ"

Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, thao tác này của Tô Cách để anh thật sự trở tay không kịp.

Tại thời điểm nhận lấy bao đại lễ nghề nghiệp mới, hệ thống cho mình trí tuệ của Hiền giả. Bên trong có đủ loại tri thức chuyên nghiệp mặc dù không có đạt tới trình độ đỉnh cao của ngành nghề, nhưng dùng để ứng phó với chương trình đại học thì cũng không có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ, để cho mình đi dạy《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》, việc này có chút khá khó khăn.

Hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế, đây cũng là một khóa học gân gà trong chương trình học, cô bắt tôi dạy mấy cái lông à!

"Hơn nữa, tôi có yêu cầu rất cao đối với khóa học này. Nếu như tỉ lệ chuyên cần thấp hơn 95%, sẽ bị đánh giá xếp loại D, vượt quá ba lần sẽ bị khấu trừ hết toàn bộ tiền thưởng."

Tô Cách âm thầm đắc ý, nhân viên công tác ở Ủy ban Đoàn trường có tiền lương vô cùng thấp, chỉ hơn 2000 nhân dân tệ. Nếu như không có những khoản tiền thưởng tương đối cao, thì căn bản không thể nào đủ sống.

Lần này phải cho anh ta hạ mã uy, nếu không chính mình sẽ không có một chút uy tín nào.

"Được."

Sao?

Người của phòng làm việc nghe xong đều sửng sốt.

"Được cái gì?"

Tô Cách hỏi lại.

"Không phải chính là trừ tiền thưởng sao? Tùy tiện trừ đi. Tôi cũng không cần tiền lương, vì vậy khóa học này có lẽ cũng không cần lên giảng dạy làm gì."

Mấy người Tô Cách đều ngây ngẩn cả người.

Lâm Dật đang nói cái gì vậy?

Thế mà ngay cả tiền lương cũng không cần?

Vậy anh ta lấy cái gì để trang trải cuộc sống? Đoán chừng ngay cả dầu ăn cũng không thể mua nổi đi!

Tống Giai bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cho Tô Cách.

Cô ấy nghĩ ra đòn sát thủ, nhưng hình như vô dụng với người ta rồi!

"Hừ, anh có muốn tiền lương hay không cũng không quan trọng, nhưng tiết học này đã được tôi sắp xếp xong xuôi rồi."

Tô Cách nói ra.

Lâm Dật. . .

"Được thôi, không phải chỉ là một tiết học thôi sao."

Lâm Dật đáp ứng, tiết học của một môn học tự chọn mà thôi, đi qua giảng dạy một chút bổ sung thêm gân gà cho tâm hồn, giả vờ chém gió một chút là được rồi.

Nhưng mà chỗ khó là, làm sao để đạt tới tỉ lệ chuyên cần là 95% đây?!

Nếu thực sự không được, thì mình phải vận dụng đến năng lực của đồng tiền rồi

"Lâm Dật, tôi nói lời xấu trước, anh đừng nghĩ đến việc đầu cơ trục lợi."

Tô Cách nói ra:

".. Đợi lát nữa, khi anh lên lớp dạy học, chúng tôi sẽ đi dự thính và ghi lại tỉ lệ chuyên cần chân thực. Anh đừng nghĩ giở trò vặt vãnh."

"Tô chủ nhiệm, cô làm gì mà phải sống mái với tôi thế?"

Lâm Dật thắc mắc hỏi:

"Nếu như cô thật là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vậy thì về nhà chăm cháu trai đi, không cần thiết phải đem toàn bộ thời gian đều lãng phí trên người của tôi. Hai người chúng ta không thể nào, từ bỏ đi."

Tô Cách: ? ? ?

Tôi về nhà chăm cháu trai?

Tống Giai và mấy người Thạch Lỵ sững sờ hóa đá.

Nàng cố nhịn cười nói:

"Lâm Dật, anh đừng nói linh tinh. Tô chủ nhiệm mới 29 tuổi, còn chưa có bạn trai đâu, lấy đâu ra cháu trai."

"Sao? Mới 29 tuổi?"

Lâm Dật đột nhiên hét lên:

"Không đúng, nhìn gương mặt của cô ấy tôi cảm giác giống như 99 tuổi, trông có vẻ cũng quá già rồi."

"Lâm Dật! Nếu như anh không muốn làm thì cứ việc nói thẳng! Tôi sẽ để anh rời đi ngay bây giờ!"

Tô Cách cảm thấy mình bị chọc giận đến giảm thọ.

Chính mình cũng buông xuống thành kiến, chẳng lẽ không thể cho mình một lối thoát sao?!

Nhất định phải đối chọi gay gắt với tôi sao?

"Ai nói tôi không muốn làm?"

Lâm Dật nói ra:

"Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã được truyền cảm hứng để cống hiến bản thân mình cho sự nghiệp giáo dục, tôi còn phải tỏa sáng và phát nhiệt ở trên cương vị này đấy. Rời đi là chuyện không thể nào."

"Được rồi, Lâm Dật, anh bớt nói vài lời đi."

Tống Giai lôi kéo tay Lâm Dật, thuận tiện cầm lấy hai tập tài liệu giáo án chuẩn bị đưa cho anh để anh rời khỏi văn phòng.

"Thầy Tiểu Lâm, anh bớt nói vài lời đi. Nếu cứ như thế này, chị Tô sẽ bị anh làm tức chết."

"Việc này không thể trách tôi được."

Lâm Dật thờ ơ nói:

"Tôi căn bản không có muốn chọc tức cô ta, là cô ta một mực nhắm vào tôi."

"Thật ra chị Tô đã ý thức được sai lầm của mình rồi, nhưng không có ý tứ thừa nhận, anh cho chị ấy một bậc thang đi xuống nha."

Tống Giai khuyên nhủ:

"Mà anh cũng không biết một số chuyện của chị ấy, nếu không chị ấy cũng không thành ra như thế này."

"Tình huống của cô ta như thế nào vậy? Chẳng lẽ tôi có ngoại hình giống bạn trai cũ của cô ta?"

"Không không không, bạn trai cũ của chị Tô không có đẹp trai như anh."

"Cô nói như vậy, đủ để chứng minh cô là người thành thật."

Tống Giai che miệng cười khẽ,

"Liên quan tới chuyện của chị Tô, em cũng không biết nhiều lắm. Chị ấy và bạn trai cũ từng quen nhau từ thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì bạn trai cũ của chị Tô đi sang Mỹ để phát triển và hứa hẹn rằng sẽ nỗ lực làm việc bên đó ba năm, sau đó quay trở về kết hôn."

"Nhưng ở thời điểm năm thứ hai, anh ta ở bên kia quen biết một người phụ nữ khác, cho nên. . ."

Tống Giai chưa nói xong, nhưng Lâm Dật dĩ nhiên hiểu được ý gì.

"Vậy chuyện này có liên quan gì với tôi?"

Tống Giai bĩu môi, có chút không biết giải thích việc này như thế nào.

Coi như Lâm Dật đưa nữ nhân quá chén đi khách sạn, đây cũng là vấn đề cá nhân của người ta, không có quan hệ gì với mình chứ.

"Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa."

Tiếp theo, Tống Giai giao lại tài liệu giáo án ở trên tay cho Lâm Dật và nói:

"Còn nửa giờ đồng hồ nữa sẽ tan tiết học, tiếp theo sẽ đến tiết học《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học 》của anh, mau chóng đi chuẩn bị một chút đi."

"Được thôi."

Sau đó hai người tách ra, Lâm Dật tự hỏi, làm thế nào để đạt được tỷ lệ chuyên cần đúng yêu cầu đây?

Nhưng thời gian lưu cho mình có hạn, cho dù muốn lợi dụng năng lực của đồng tiền, khả năng cũng không có đủ thời gian để phát huy công hiệu.

Dứt khoát coi như xong tiết học ngày hôm nay, buổi lên lớp lần sau lại cố gắng ra sức đi.

Không bao lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên. Dựa theo sự sắp xếp của Tống Giai, Lâm Dật đi về phía giảng đường xếp hình bậc thang ở tầng thứ ba.

"Chào thầy Lâm!"

Vừa mới đi vào tầng dạy học, Lâm Dật nhìn thấy hai sinh viên nữ mặc váy, đang đâm đầu đi thẳng về phía mình và vội vàng lên tiếng chào hỏi.

Lâm Dật nhìn xung quanh một lượt, ngoại trừ học sinh đi lại bên ngoài, thì giống như chỉ có mỗi mình là thầy giáo.

"Chào các em."

Lâm Dật cười nói.

"Thầy Lâm, trên tay thầy đang cầm tài liệu giáo án, là muốn đi lên lớp giảng dạy sao?"

Lâm Dật gật gật đầu,

"Tiết học sắp tới của tôi là 《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》, bây giờ chuẩn bị đi lên lớp."

Ánh mắt hai nữ sinh viên tỏa sáng,

"Thầy Lâm vừa tới công tác ở trường học, thì đã được sắp xếp giảng dạy tiết học rồi ạ?"

"Ừm, đây là bên Đoàn ủy sắp xếp."

"Thầy Lâm, tiết học của thầy giảng dạy ở đâu? Bọn em sẽ đi cổ vũ cho thầy."

"Phòng học xếp theo hình bậc thang ở tầng ba."

"Ừm vâng, thầy Lâm, một lát nữa gặp lại."

"Được."

Sau khi đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, Lâm Dật đi về phía tầng ba, chuẩn bị lên lớp học.

Cùng lúc đó, một bài đăng bỗng dưng nhảy lên thành tiêu đề hot nhất trong diễn đàn đại học Sư phạm.

"Thông tin nóng bỏng, giảng viên nam thần lên lớp dạy tiết học tiếp theo, địa điểm ở tại phòng học xếp hình bậc thang trên tầng ba, mọi người nhanh chóng tập hợp đi điểm danh nào!"

"Không phải đâu, nhanh như vậy đã sắp xếp tiết học cho giảng viên nam thần? Quá kích thích!

"Váy ngắn của tôi phủ bụi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có chỗ để sử dụng rồi!"

"Đôi tất đen của chị đây, cũng có đất dụng võ."

"Ra nào, áo lót nhỏ thấp ngực của tôi!"

P/S: Đôi lời của tác giả

Mọi người giống như đều phản cảm với nhân vật Tô Cách này. Ngay từ đầu khi thiết kế nhân vật này, tôi đã muốn cho một số nhân vật nữ trong sách có tính cách phong phú một chút.

Thật ra Tô Cách cũng là người tốt, không có hư hỏng như mọi người suy nghĩ.

Tuy nhiên tôi đã nhận được đề nghị của mọi người, về sau sẽ chú ý vấn đề ở phương diện này.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 101.
Bình Luận (0)
Comment