Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 104 - Chương 102. Uống Hai Thùng Cũng Không Có Vấn Đề Gì

Chương 102. Uống Hai Thùng Cũng Không Có Vấn Đề Gì
Chương 102. Uống Hai Thùng Cũng Không Có Vấn Đề Gì

Khi Lâm Dật đi vào phòng học xếp theo hình bậc thang ở trên tầng ba, anh nhìn thấy Tô Cách, Tống Giai và Thạch Lỵ đều đã ngồi ở đây rồi.

"Thầy tiểu Lâm cố lên."

Thạch Lỵ cổ vũ.

"Cám ơn cô Thạch."

Lâm Dật nói ra:

"Yên tâm, không phải chỉ là tỷ lệ chuyên cần đạt 95% thôi sao, không tính là gì hết."

"Tốt nhất là anh đừng nói mạnh miệng, ở toàn bộ các môn học bình thường khác còn không có một tiết học nào, tỷ lệ chuyên cần có thể đạt tới 95%."

Tô Cách nói ra.

"Đều không có người nào đạt được tỷ lệ chuyên cần là 95%, vậy mà cô còn bắt tôi đi làm, đây không phải rõ ràng là gây khó dễ cho tôi!"

"Nếu như mức độ không có chút khó khăn, thì sao có thể gọi là khảo nghiệm?!"

"Vậy nếu tôi có thể đạt tỷ lệ chuyên cần tới 95% thì sao?"

"Tôi thưởng cho anh ngoài định mức là 1000 nhân dân tệ."

"Chỉ cho tiền thưởng nhiều cũng không có ý nghĩa."

Lâm Dật nói ra:

"Cô thấy tôi giống người thiếu chút tiền thưởng này sao?"

"Vậy anh muốn như thế nào?"

"Như vậy đi, nếu như tôi làm cho tỉ lệ chuyên cần đạt tới 95%, thì cô cứ uống một chai Nước Uống Cho Quý Bà đi"

Tống Giai và Thạch Lỵ đều liếc nhau một cái, thầy Tiểu Lâm có chấp niệm rất sâu với Nước Uống Cho Quý Bà này nhỉ!

Nhưng mà tiết học《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học 》này, thời điểm đạt được tỷ lệ chuyên cần cao nhất cũng chỉ có 30%, muốn muốn đạt tới 95%, căn bản là chuyện không thể nào.

Lâm Dật đánh cược với chủ nhiệm Tô, khẳng định sẽ thua.

Tô Cách trợn mắt nhìn Lâm Dật một chút,

"Chỉ cần anh có thế làm cho tỷ lệ chuyên cần đạt tới 95%, đừng nói là một chai, ngay cả hai thùng tôi cũng uống hết được."

"Một lời đã định."

Khóe miệng Lâm Dật lộ ra ý cười. Tiết học ngày hôm nay muốn hoàn thành tỷ lệ chuyên cần đạt 95% có chút không thể nào, dù sao mình cũng không làm bất cứ điều gì.

Đợi đến tiết học tiếp theo diễn ra, mình sẽ sớm sử dụng năng lực của đồng tiền, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tô Cách tràn đầy tự tin, nàng là người hiểu rõ nhất tình hình hiện tại ở trường đại học Sư phạm này.

Cho dù là đến tiết học chuyên ngành, thì tỷ lệ chuyên cần mới chỉ đạt tới 94%. Còn đối với tiết học của môn tự chọn thế này, căn bản không có khả năng đạt tới cái tỷ lệ tiêu chuẩn này.

Vì vậy cược cái gì cũng không đáng kể, chính mình căn bản không bị thua được!

Mấy người Tô Cách đi xuống dãy bàn sau cùng, nói ra:

"Còn có mười phút đồng hồ nữa là vào lớp, đợi lát nữa anh hãy tiến hành điểm danh, tôi cần chân thực kiểm tra tỷ lệ chuyên cần."

"Chị Tô, chị đúng là có chút vẽ vời cho thêm chuyện ra. Tất cả các tiết học của môn tự chọn ở trong trường chúng ta, tỷ lệ chuyên cần đều không đạt tới 95%, anh ấy không thể nào hoàn thành việc này, điểm danh căn bản là chuyện không có ý nghĩa."

"Chị muốn chính là hiệu quả này."

Thời gian trôi nhanh, còn 3 phút nữa là đến giờ lên lớp.

Nhìn thấy chỉ mới có vài người trong phòng học, Tống Giai bất đắc dĩ nói:

"Chị Tô, tất cả có 259 sinh viên đăng ký môn học này, hiện tại chỉ hơn 30 người lên lớp, đoán chừng tỷ lệ đạt 50% đều không đột phá nổi."

Tống Giai và Thạch Lỵ ngầm thở dài, Lâm Dật chắc chắn bị thua không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này, tiếng nói chuyện hi hi ha ha truyền đến từ bên ngoài cửa, ba người nhìn thấy hơn mười nữ sinh nối đuôi nhau đi vào.

"Tình huống gì thế này? Sao nhiều người đến cùng một lúc như vậy?"

Tống Giai hỏi.

"Đây không phải là vấn đề trọng điểm."

Thạch Lỵ nói ra:

"Mấy chị nhìn cách ăn mặc của những nữ sinh viên này xem, nếu không để lộ ra bắp đùi thì cũng là váy ngắn tất đen dài, trông cũng không giống như là lên lớp học!"

"Chào thầy Lâm."

Từ bên ngoài đi vào, mười mấy nữ sinh viên cúi đầu về phía Lâm Dật chào hỏi.

"Ừm, tự tìm chỗ ngồi đi."

Lâm Dật rất nhanh hòa nhập vào vai người giáo viên.

Mười mấy nữ sinh viên đều hưng phấn, hớn ha hớn hở ngồi xuống ngay hàng đầu tiên, mắt không chớp nhìn Lâm Dật.

Cuối cùng thì đã nhìn thấy con người bằng xương bằng thịt rồi!

Thực sự quá đẹp trai!

"Các cậu có thể bước nhanh hơn một chút hay không, nếu còn chậm chạp như vậy, hàng ghế đầu sẽ hết chỗ ngồi mất!"

"Đừng thúc giục nữa, áo lót của tớ cũng bị lệch rồi."

"A Ly, cậu mặc áo lót gì? Đi nhanh thêm một chút, tớ muốn ngồi hàng đầu tiên!"

Ngay tại thời điểm Tô Cách chưa kịp lấy lại tinh thần, bỗng phát hiện lại có hơn hai mươi sinh viên nữ ăn mặc mát mẻ lần lượt ùa vào, thật giống như trung tâm mua sắm có chương trình giảm giá lớn vậy.

Không đến hai phút đồng hồ, chỗ ngồi trong căn phòng học xếp theo hình bậc thang đã kín mất hơn phân nửa!

Thậm chí còn có người cãi vã chỉ vì một chỗ ngồi ở hàng ghế phía trước.

Hình ảnh như vậy làm cho cả người Tô Cách cảm thấy khó chịu.

"Cái này, tình huống này là như thế nào? Tại sao lại có nhiều người tới đây như vậy?"

Tô Cách nghĩ mãi mà không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ là tiết học của một môn tự chọn, vì sao lại tụ tập nhiều người như vậy?

Đừng nói là môn học tự chọn, ngay cả tiết học môn chính thức đều chưa từng có nhiều người đến tham dự như vậy!

"Em biết chuyện gì xảy ra rồi."

Tống Giai hưng phấn giải thích:

"Những người này khẳng định đều là tới đây vì Lâm Dật."

"Tới đây vì anh ta?"

"Thầy Tiểu Lâm lớn lên đẹp trai như vậy, khiến cho những nữ sinh viên này đều bị hấp dẫn tới."

Tống Giai nói ra.

"Điều này cũng là chuyện bình thường."

Thạch Lỵ nhỏ giọng nói ra:

"Ngay cả em là phụ nữ có chồng, cũng đều bị thầy Tiểu Lâm thu hút, huống chi là những nữ sinh viên này."

Sắc mặt Tô Cách trầm xuống, đây rốt cục là chuyện gì vậy chứ.

"Những nữ sinh viên này tới đây, tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng những nam sinh viên này cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, thì đây là có chuyện gì?"

"Chị nhìn những nữ sinh này xem, ai nấy đều mặc váy ngắn hở cả bắp đùi ra, đám nam sinh viên đều là đến để nhìn những nữ sinh viên này."

Thạch Lỵ nói ra.

Tô Cách: ...

Lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng còn có nhiều sinh viên không ngừng đi đến.

Khoảng chừng hơn mười phút trôi qua, toàn bộ phòng học xếp theo hình bậc thang đều không còn một chỗ ngồi trống.

Thậm chí, ngay cả lối đi nhỏ cũng đều chật kín người.

Có thể nói rằng, ngoại trừ bục giảng thì không còn chỗ để người khác đứng.

Tống Giai nhìn xung quanh một lượt, vốn dĩ phòng học xếp theo hình bậc thang có thể chứa đựng 330 người, nhưng hiện tại tối thiểu phải có hơn 500 người!

Đây còn không bao gồm những người bị cản ở bên ngoài không vào được.

Có phải là hơi quá điên cuồng hay không?

"Chị Tô, em thấy không cần thiết điểm danh nữa."

Tống Giai nhỏ giọng nói ra.

Xem xét từ tình hình trước mắt, đừng nói là tỷ lệ chuyên cần đạt tới 95%, ngay cả 200% đều đạt được!

Hiển nhiên, muốn dùng phương pháp như vậy để khuất phục Lâm Dật là điều không thể nào.

"Em cũng nghĩ thế, người đã đến nhiều như vậy rồi, nhắc lại việc tỷ lệ chuyên cần thì lộ ra có chút bụng dạ hẹp hòi."

Thạch Lỵ nói ra:

"Hay là chúng ta rời đi trước, ở nơi này cũng không có ý nghĩa gì."

Sắc mặt Tô Cách hiện tại rất khó coi,

"Không đi, cứ ở lại đây."

"Không đi? Chúng ta tới đây chính là vì điều tra và khảo sát tỷ lệ chuyên cần. Hiện giờ không cần thiết làm việc này nữa, vậy chị còn muốn ở lại chỗ này làm gì?"

"Chị muốn xem anh ta dạy tiết học này như thế nào."

Cùng lúc đó, Lâm Dật đứng ở trên bục giảng, quét mắt nhìn mọi người phía dưới, lên tiếng:

"Hiện tại, mọi người đã tới không sai biệt lắm, tôi sẽ bắt đầu điểm danh."

Tô Cách coi trọng đến tỷ lệ chuyên cần, cho nên việc điểm danh vẫn rất cần thiết.

"Thầy Lâm, chúng em không có đăng ký môn học này, chỉ là đến dự thính, trong danh sách không có tên của chúng em."

Một nữ sinh viên tóc dài giải thích.

"Chúng em đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần là tiết học của thầy Lâm thì chúng em sẽ không bỏ qua!"

Lâm Dật yên lặng,

"Đây là các em có ý định học lâu dài đúng không?"

"Ừm vâng."

"Vậy thế này đi, các em đều ghi lại tên của mình trên giấy, thuận tiện cho tôi sau này điểm danh."

Một người nữ sinh viên nhận lấy giấy và bút từ Lâm Dật đưa tới, cũng ghi lại tên của mình trên giấy.

Liên tiếp nửa giờ đồng hồ trôi qua, việc ghi tên mới chỉ hoàn thành một nửa.

Ngồi ở hàng sau cùng, Tô Cách có chút không nhìn nổi.

"Thầy Lâm, việc ký tên trước tiên có thể để lại sau, bây giờ có thể bắt đầu giảng dạy đi."

"Được thôi."

Lâm Dật lên tiếng, hướng về những sinh viên phía phía dưới nói:

"Trước hết không ký tên nữa, bây giờ bắt đầu vào học."

"Không được!"

Một nữ sinh viên còn chưa ký tên phản đối:

"Em phải ghi lại tên của mình, nhỡ đâu thầy quên mất em thì làm sao bây giờ."

"Nhưng mà Tô chủ nhiệm bên Ủy ban Đoàn đã lên tiếng, không để cho các em ký tên nữa, báo tôi phải bắt đầu lên lớp."

Ánh mắt của tất cả sinh viên tại chỗ học đều đồng loạt rơi xuống trên người Tô Cách.

Trong nháy mắt, ba người trở thành đích ngắm của trận mưa tên, khiến Tô Cách cảm giác cực kỳ không được tự nhiên.

"Cô Tô, cô là chủ nhiệm của Ủy ban Đoàn trường, nhưng chuyện ở trên tiết học như thế nào thì cần phải nghe sự sắp xếp của thầy Lâm đi."

"Đúng vậy, nếu như cái gì cũng nghe theo sự sắp xếp của cô, vậy đến cùng ai là giảng viên dạy tiết học này?!"

"Thầy Lâm có cách nghĩ riêng của mình, các cô không nên can thiệp vào tiết tấu lên lớp của thầy Lâm."

Tô Cách ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới những học sinh này lại nói chuyện giúp Lâm Dật.

Nhìn thấy từng đôi mắt đằng đằng sát khí, Tống Giai nhẹ nhàng đụng Tô Cách một cái, nhỏ giọng nói:

"Chị Tô, việc này làm sao bây giờ?"

"Những lời tôi nói vừa rồi không tính, cứ theo cách thầy Lâm lên lớp đi."

Tô Cách bất đắc dĩ nói:

"Oh yeah!"

Những nữ sinh viên chưa ghi tên kia phát ra một tràng tiếng hoan hô, sau đó tiếp tục ghi tên lại. Sau nửa giờ đồng hồ nữa, việc ký tên mới tính là hoàn tất.

Mà Lâm Dật cũng đánh xong ván game Nông Dược thứ hai.

Nhìn những dòng ghi tên trên giấy, Lâm Dật nhíu mày, cuối cùng đã biết vì sao phải mất khoảng thời gian dài như vậy mới hoàn thành xong việc ký tên.

"Tôi để cho các em ký tên thôi, tại sao còn ghi kèm cả số điện thoại?"

"Chúng em sợ thầy Lâm sẽ tìm chúng em có việc, nên mới ghi lại cả số điện thoại."

"Thưa thầy, số điện thoại và Wechat có thể thêm vào, bạn trai em vừa chia tay rồi."

"Thưa thầy, em vẫn chưa có bạn trai."

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 102.
Bình Luận (0)
Comment