Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1043 - Chương 1041. Nói Không Chừng Hai Người Bọn Họ Còn Có Thể Gặp Lại Nhau?

Chương 1041. Nói Không Chừng Hai Người Bọn Họ Còn Có Thể Gặp Lại Nhau?
Chương 1041. Nói Không Chừng Hai Người Bọn Họ Còn Có Thể Gặp Lại Nhau?

“Vậy chị có dự định gì cho tương lai chưa, cứ định trôi nổi như vậy sao?”

“Không phải là quá tốt, nhưng có thể nhìn thấy hai người bọn họ đã đủ rồi.” Tần Ánh Nguyệt nói.

“Nhưng dù sao nó cũng là con trai chị.”

Hai người đều là người làm mẹ, đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của con cái đối với mình

“Là con trai của chị không sai, nhưng chị chỉ sinh nó, không nuôi nó, không có tư cách muốn quá nhiều.” Tần Ánh Nguyệt nói: “Như bây giờ đã rất tốt rồi.”

“Nhưng con cảm thấy...”

Lương Nhược Hư mở miệng, muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn nói: “Lấy năng lực và sự thông minh tài trí của Lâm Dật thì nếu muốn tìm được các người, có lẽ đã có thể hỏi thăm ra tin tức của hai người, đây không phải là việc khó.”

“Dì cũng rất tin tưởng vào chuyện này, con trai dì mà.” Tần Ánh Nguyệt cười ha hả nói:

“Nhưng cho đến bây giờ nó đều không nghĩ đến chuyện này, chắc hẳn cũng coi nhẹ chúng ta, cho nên... không bắt buộc.”

Lương Nhược Hư không nói chuyện, lặng lẽ thêm trà, cô có thể nghe ra sự bất đắc dĩ trong lời nói của Tần Ánh Nguyệt.

Nếu có thể lựa chọn, chắc hẳn bà ấy cũng không muốn như vậy.

Một người không tim không phổi như mình đây đều cảm thấy không muốn, huống hồ là người ôn như giống như dì ấy.

“Vậy sau này, Lâm Dật ở nơi nào thì chị ở đó, có đúng không?” Trầm Thục Nghi hỏi.

“Gần như là vậy.” Tần Ánh Nguyệt nói: “Chị cũng đã lớn tuổi như vậy, cũng không có sự nghiệp giống em, ngoài chuyện đó ra thì cũng không có chuyện gì để làm cả.”

“Vậy Tần gia thì sao?” Trầm Thục Nghi nói:

“Chuyện của chị và Lâm Cảnh Chiến năm đó khiến cho Tần gia rất tức giận. Hai người cậu của Lâm Dật đều bị Lâm Cảnh Chiến đánh thành tật, khiến cho Tần gia nhất thời tụt dốc không phanh. Cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn còn chưa nguôi ngoai, nếu như bọn họ biết chuyện về Lâm Dật, liệu có thể sẽ làm chút chuyện gì quá đáng không?”

“Cũng có thể, nhưng cũng không tiện nói.” Tần Ánh Nguyệt nói: “Chuyện Tần gia suy yếu không liên quan đến nó. Nhưng chuyện năm đó, cũng là bọn họ đã làm sai trước, chị cũng không cảm thấy Cảnh Chiến có lỗi.”

“Giống như chuyện đã xảy ra hôm nay?”

Tần Ánh Nguyệt nói: “Đúng là do những người này đã làm sai trước, hai người bọn họ chỉ là đang làm chuyện mình nên làm.”

“Nếu có một ngày, Tần gia gặp mặt Lâm Dật, bọn họ bắt đầu gây chuyện, mà Lâm Cảnh Chiến lại không ở bên cạnh, chị sẽ làm thế nào?”

“Chị cảm thấy...”

Tần Ánh Nguyệt cười rộ lên, “Chị thật ra lại không cảm thấy con trai chị sẽ thất bại, người Tần gia không bằng con trai chị.”

Lương Nhược Hư lặng lẽ nhìn Tần Ánh Nguyệt, bà ấy chưa từng buông lỏng những thứ như nguyên tắc này, luôn đi theo quan điểm của mình, dù đối phương có là nhà mẹ đẻ của chính mình.

Quả nhiên, người càng là ôn nhu thì lại càng khó bị thuần phục.

Những năm gần đây, bà ấy vẫn sống an ổn, đều dựa vào sự ngoan cường bên trong này đi.

“Nhưng chuyện gần đây của Lâm Dật, chị cũng biết đúng không?”

“Hình như nó có một mảnh đất tại thôn Hoan Hỉ, nuôi cá chăn heo, thật sự là biết cách giày vò mình.” Tần Ánh Nguyệt dở khóc dở cười nói.

“Em không nói chuyện này, cậu ấy lần này sẽ tham gia huấn luyện thử nghiệm của lữ đoàn Trung Vệ.” Trầm Thục Nghi nói:

“Lấy trình độ của cậu ấy muốn thông qua Huấn luyện thử nghiệm, chắc chắn là chuyện không thành vấn đề, chị có suy nghĩ gì không.”

“Không có.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Hai người bọn họ, chị cũng không quản được ai cả. Nhưng từng nghe ba nó nói qua, lữ đoàn Trung Vệ đều làm theo hình thức chủ nghĩa, nó có thể quen với lữ đoàn Trung Vệ hay không cũng là một vấn đề.”

Tim của Lương Nhược Hư run lên.

Lữ đoàn Trung Vệ làm theo hình thức chủ nghĩa?

Cha của Lâm Dật rốt cuộc là nhân vật gì vậy?

“Nghe nói lữ đoàn Trung Vệ thường chấp hành các loại nhiệm vụ đặc thù, tính nguy hiểm rất lớn, chị yên tâm sao?”

“Không yên tâm cũng không còn cách nào khác, chị cũng không quản được.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Nếu như nó thật sự tiến vào lữ đoàn Trung Vệ, trong tương lai hai người bọn họ sẽ có khả năng gặp mặt, suy nghĩ một chút đúng là có chút thú vị.”

“Tâm tình của chị đúng là càng ngày càng tốt, em không bằng chị.” Trầm Thục Nghi vừa cười vừa nói.

“Năm đó người theo đuổi em cũng không ít, không ít người đều là tài tử Thanh Hoa, Yến Đại.”

“Bọn họ đều không được, lão Lương nhà em mới là tốt nhất.”

“Đúng vậy, lão Lương quả thật không tệ.”

Ba người nói chuyện đến khuya, Lương Nhược Hư có chút không chịu nổi, đành sang bên cạnh nằm ngủ.

Tần Ánh Nguyệt và Trầm Thục Nghi vẫn nói chuyện cho tới hơn ba giờ sáng mới nghỉ ngơi.

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật mơ mơ màng màng xoa cái lưng mỏi, Lý Sở Hàm lặng lẽ ngồi ở bên cạnh mặc quần áo.

“Có phải là em đã làm phiền anh rồi hay không.”

“Không có, hôm nay anh cũng có chút chuyện, lát nữa sẽ ra ngoài.” Lâm Dật đứng dậy nói: “Hôm nay còn có cuộc họp sao?”

“Có cuộc tọa đàm tại Hiệp Hòa, vốn dĩ em cũng không muốn đi, nhưng năm đó giáo viên đã chỉ đích danh, nên đến xem một chút.” Lý Sở Hàm nói:

“Lần này anh tới Yến Kinh, định ở lại vài ngày sao?”

“Chuyện này không xác định, nói không chừng là vậy.” Lâm Dật nói: “Vậy em khi nào trở về?”

“Sau khi xong buổi tọa đàm hôm nay, em sẽ trở về, nhưng mấy người Nam Nam hẹn em buổi tối, đoán chừng phải ngày mai mới về được.”

“Máy bay tư nhân của anh đang ở sân bay, ngày mai em ngồi nó mà về.”

“Không cần đâu, vé máy bay do bệnh viện chi trả.” Lý Sở Hàm vừa cười vừa nói: “Có thể tiết kiệm chút tiền cho anh.”

“Ha ha, ưu tú.” Lâm Dật nói ra: “Anh sẽ để xe của Trần Nghiên lại cho em, lái cũng thuận tiện hơn.”

Lý Sở Hàm lắc đầu, “Anh lái đi, emi bắt xe là được, với lại mấy người Nam Nam và Oánh Oánh cũng có xe, em muốn đi đâu thì nhờ bọn họ là được.”

“Ngồi xe của người khác, làm việc của mình, đúng là càng ưu tú.”

Lý Sở Hàm cười ôn nhu, “Đợi lát nữa không phải anh có chuyện muốn làm sao, nhanh mặc quần áo đi, nếu không sẽ muộn mất.”

“Được rồi.”

Hai người rửa mặt rồi cùng đến khách sạn ăn chút đồ ăn.

Lúc ăn cơm, Lâm Dật nhận email từ điện thoại di động.

Đây là thư mà Đào Thành gửi cho mình, bên trong là tin tức cơ bản liên quan tới Huấn luyện thử nghiệm.

Trong đó điều quan trọng nhất chính là thời gian và địa điểm.

Thời gian: 9h sáng.

Địa điểm: Trụ sở huấn luyện 845 Thông Châu.

Sau khi ăn xong, Lâm Dật và Lý Sở Hàm chia ra làm việc, mỗi người đi một hướng.

Tình trạng tắc nghẽn giao thông tại Yến Kinh khiến cho Lâm Dật được mở mang tầm mắt.

Quãng đường dài 20 km, đi hết 40 phút đồng hồ cung chỉ mới đi được một nửa, điều này khiến chi Lâm Dật vô cùng khó hiểu.

Reng reng reng _ _

Điện thoại di động của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là Đào Thành gọi tới.

“Chuẩn bị tập hợp, cậu đến đâu rồi.”

“Giao thông Yến Kinh đúng thật là, lái xe hơn 40 phút đồng hồ mới đi được mười cây số, như này là không được a, Thiết Tử.”

“Ngạch...” Đào Thành dừng một chút, “Giao thông Yến Kinh có thể coi là nổi danh cả nước, cậu nên xuất phát trước nửa giờ.”

“Nếu như đến muộn, có vấn đề gì không?”

"Ừm... Tôi sẽ nói giúp cho cậu một chút, nhưng cậu nhanh lên đi."

“Đến ngay.”

...

Trụ sở huấn luyện 845 là căn cứ huấn luyện cơ sở của lữ đoàn Trung Vệ.

Một số huấn luyện phổ thông cũng sẽ được hoàn thành ở đây, lúc bình thường đều tiến hành huấn luyện dã ngoại.

Trước tòa nhà huấn luyện, có ba mươi mấy người đang đứng.

Đào Thành và Vương Băng Ngọc cũng đang ở đây.

“Sắp chín giờ rồi mà người còn chưa tới, xem lữ đoàn Trung Vệ Lữ thành nơi nào vậy?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1041.
Bình Luận (0)
Comment