Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1042 - Chương 1040. Lương Nhược Hư Phun Trào

Chương 1040. Lương Nhược Hư Phun Trào
Chương 1040. Lương Nhược Hư Phun Trào

“Triệu tổng cũng ở đây sao.”

Trầm Thục Nghi mở cửa sổ xe nhưng cũng không có ý định xuống xe.

“Vừa mới mở cuộc họp với nhân viên, mới xong việc.” Triệu Hằng Đông nói:

“Tôi hiện tại sẽ đi sắp xếp dọn dẹp ngay.”

“Không cần phiền phức như vậy, chuẩn bị phòng xông hơi là được.”

“Được, được, được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Sau khi đáp lại, Triệu Hằng Đông vội vàng phân phó tài xế nhường đường, để xe Trầm Thục Nghi đi vào.

Chỉ riêng việc sắp xếp này, giữa Lâm Dật và Trầm Thục Nghi vẫn là có khoảng cách.

Một hàng ba người đi vào suối nước nóng Thủy Khỏa, vì đơn giản chỉ ngâm suối nước nóng thôi cho nên liền đến phòng tắm hơi.

Lúc đến đây, Lương Nhược Hư nhìn thấy trong phòng xông hơi có bày hàng chục loại hoa quả, nước trà và đồ uống, thậm chí ngay cả rượu kiểu Nhật cũng được chuẩn bị, vô cùng chu đáo.

Đi đến trước bàn, Lương Nhược Hư rót hai chén trà, đưa cho Tần Ánh Nguyệt một chén.

“Dì Tần, mời uống trà.”

“Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, Nhược Hư cũng đã lớn rồi.” Tần Ánh Nguyệt cảm khái nói:

“Chị nhớ rằng hai chúng ta năm đó còn định kết thông gia từ bé cho chúng nó.”

Lương Nhược Hư đỏ mặt, có chút cảm thán tạo hóa đúng là trêu người.

Nếu như không có Kỷ Khuynh Nhan, mình và Lâm Dật có lẽ thật sự đã đến được với nhau.

Chỉ là quan hệ hiện lại không rõ ràng, không ai nói rõ được.

“Ai nói không phải đâu, nhoáng một cái mà đã nhiều năm như vậy, bọn chúng đã trưởng thành, chúng ta cũng già rồi.” Trầm Thục Nghi cảm khái:

“Ngược lại là chị, năm đó bỗng nhiên biến mất trong đêm. Vậy mấy năm này chị thế nào rồi, vẫn ở cùng Lâm Cảnh Chiến sao.”

Tần Ánh Nguyệt cười chua xót một tiếng, “Làm sao có thể, một người coi bốn biển là nhà như anh ấy sao có thể có cuộc sống yên bình được. Cho nên có lúc chị thật sự hâm mộ em, Lương Tồn Hiếu thật thà hiền lành, lại còn khôn ngoan, hơn nữa cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với em.”

“Chị cũng chỉ nói như vậy, nếu như để cho chị chọn lại lần nữa thì chị vẫn sẽ chọn Lâm Cảnh Chiến thôi. Anh ấy quả thực khiến người ta không thể kháng cự.” Trầm Thục Nghi nói:

“Nhưng em rất muốn biết những năm này anh ấy ở đâu. Thế giới này quả thật rất lớn, nhưng nơi đáng để anh ấy đi cũng không nhiều.”

“Cũng không thần bí như trong tưởng tượng của em đâu, anh ấy chỉ đi loanh quanh khắp thế giới thôi. Lúc mà chị muốn gặp anh ấy, anh ấy sẽ trở về hoặc là chị sẽ qua đó. Người kia tuy rằng phóng đãng không thích bị trói buộc, nhưng cũng không phải là người bỏ rơi vợ con. Vì vậy chị đã hình thành thói quen về hình thức ở chung với nhau, thậm chí cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”

“Thì ra chị cũng không phải như vậy, em nhớ chị từng nói với em, chị muốn tìm một người thành thật, sống một cuộc sống an ổn. Thậm chí chị còn nói, sau khi về già sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc, trồng trọt nuôi gà. Nhưng mà cuộc sống bây giờ của chị lại khác một trời một vực so với mong muốn của chị.”

Nói đến đây, Trầm Thục Nghi nở nụ cười, “Khiến cho em hiện tại cũng không biết chị muốn cuộc sống như nào nữa.”

“Con người nếu như có thể lựa chọn cuộc sống cho mình, vậy thì tốt, nhưng có quá nhiều chuyện thật sự là thân bất do kỷ.”

Tần Ánh Nguyệt đung đưa chén trà, một vòng lại một vòng, tựa như là vòng tuổi vậy.

Nó sẽ thay đổi một thiếu niên ngây thơ, dỡ bỏ lý tưởng như cỏ mọc én bay, để lộ ra con đường dài đằng đẵng dưới ánh rạng đông.

Nó cũng sẽ thay đổi dung nhan của người con gái thủy chung, biến sao trời biển rộng thành quanh co khúc khuỷu, hóa thành những hồi ức và sầu bi.

“Chị nhớ năm đó, hai chúng ta đã từng chui vào chăn sau khi tắm rửa xong, rồi đốt đèn nói chuyện. Em hỏi chị thích người đàn ông như thế nào, chị đã liệt kê ra một đống quy định cứng nhắc. Lúc trước chị còn tự tin cho rằng, Tần Ánh Nguyệt chị nhất định sẽ tìm một người đàn ông như vậy để kết hôn sinh con. Nhưng tình yêu chính là thần kỳ như vậy, sau khi em gặp được người mà mình thích, anh ấy lại không phù hợp với bất kỳ quy tắc nào về một nửa của em cả. Nhưng bản thân em vẫn sẽ lao vào giống như thiêu thân lao vào lửa, không muốn quay đầu.”

Lương Nhược Hư lại rót cho Tần Ánh Nguyệt một chén trà, lẳng lặng nghe chuyện xưa năm đó của bọn họ.

Dường như đang tại kể lại mình bây giờ.

“Nhưng đã nhiều năm như vậy, chị không nghĩ tới chuyện bắt anh ấy trở lại, sau đó sống một cuộc sống an ổn sao.”

“Sao không nghĩ tới chứ, thế nhưng là...” Tần Ánh Nguyệt thở dài,

“Nhưng người đàn ông giống như anh ấy, nếu chị không buông tay, sao có thể tác thành một đời khinh cuồng của anh ấy được, tín nghĩa chiêu chương, cứ dứt khoát cứ như vậy đi.”

Lương Nhược Hư và Trầm Thục Nghi đều không nói gì.

Những việc này, hai người bọn họ đều không có tư cách đánh giá, cho nên không tiện nói gì.

“Vậy còn chị, những năm này sống như thế nào?”

“Năm đó lúc đem nó đến viện phúc lợi Lam Thiên, chị đã nghĩ tình nghĩa mẹ con giữa bọn chị đã không còn nữa.”

Tần Ánh Nguyệt hít thở sâu một hơi, Lương Nhược Hư phát hiện khóe mắt của bà đã ươn ướt.

“Nhưng loại chuyện này giống như nghiện vậy, thật sự là không thể cắt đứt. Cho nên, mấy năm nay, phần lớn thời gian chị đều ở Quảng Châu, có lúc sẽ giả bộ làm người qua đường, đi lại vài vòng bên ngoài cô nhi viện, có thể thường xuyên nhìn thấy nó đang chơi đùa với những đứa trẻ khác.”

Tay cầm chén trà của Lương Nhược Hư bỗng run lên một cái.

Thì ra người phụ nữ sau khi làm mẹ lại có thể hèn mọn đến vậy.

“Sự thật chứng minh, ánh mắt của chị cũng không tệ lắm, đại tỷ ở cô nhi viện đối với nó rất tốt. Tuy nhiên có lúc nó cũng bị đánh, nhưng đó là do nó phạm sai lầm, trải qua nhiều năm, tam quan vẫn rất chính trực, chị cũng thấy mãn nguyện rồi.”

“Nhưng em nhớ lúc cậu ấy học đại học đã đến Trung Hải, vậy chị cũng đi Trung Hải sao?”

“Có đi.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Nhưng lên sau khi nó lên đại học, chị cũng không nhớ thương nó như trước nữa, có lúc sẽ đi du sơn ngoạn thủy, lúc rảnh rỗi thì đi xem cha nó một chút, lúc nhàm chán thì quay lại nhìn nó. Thời gian mấy năm qua của chị cũng chỉ đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.”

Nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt Tần Ánh Nguyệt, Lương Nhược Hư cảm thấy khó hiểu.

Trong cuộc sống như vậy mà bà ấy còn có thể cảm thấy hạnh phúc, đến tột cùng là người ôn nhu nhường nào đây.

“Vậy chuyện cậu ấy trưởng thành trong hơn nửa năm này, cùng chuyện bỗng nhiên quật khởi tại Trung Hải, cũng đều do một tay hai người chế tạo đúng không.”

“Em nói như vậy, cũng quá xem thường Lâm Dật nhà chị rồi.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Ba nó thì coi bốn biển là nhà, năng lực của chị em cũng biết, không so được với em, cũng không biết kinh doanh, làm sao có thể giúp đỡ được nó chứ.”

“Gia nghiệp lớn như vậy đều là tự tay cậu ấy gây dựng nên?” Trầm Thục Nghi cảm thấy kinh ngạc: “Em vẫn luôn tưởng rằng là các người đang âm thầm hỗ trợ.”

“Làm sao có thể, chị căn bản chưa từng nghĩ tới nó sẽ đi con đường này.” Tần Ánh Nguyệt nói:

“Nhưng chị đoán chắc là nó bỗng nhiên phát tài, sau đó mới bắt đầu kinh doanh từng chút một.”

“Sự thông minh này giống hệt với Lâm Cảnh Chiến, hơn nữa còn là hậu sinh khả uý.”

“Đó là đương nhiên, dù sao cũng con trai của bọn chị.” Tần Ánh Nguyệt nói.

“Nhìn chị kìa, cũng không thèm khiêm tốn, con gái em còn ở đây, em cũng không khoa trương như thế.”

“Nhược Hư cũng ưu tú, nhưng nó không giống em, tính cách lại rất giống ba nó.”

Lương Nhược Hư oán thầm trong lòng một câu, “Nếu như con mà thông minh giống mẹ con một chút thì đã không thể con trai người bắt được.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1040.
Bình Luận (0)
Comment