“Được rồi, đừng khóc nữa, còn có việc phải xử lý đây.” Tần Ánh Nguyệt vỗ lưng Trầm Thục Nghi, sau đó cả hai tách ra.
Tuy Trầm Thục Nghi khóc, nhưng nước mắt của người trưởng thành cũng không phải là không kiêng nể gì giống như người trẻ tuổi.
Đến cấp bậc như Trầm Thục Nghi rồi thì có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt, nước mắt đã khô rất nhanh.
Trầm Thục Nghi đứng bên cạnh Tần Ánh Nguyệt, người nọ nhìn mấy người ở chỗ này rồi nói:
“Hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là muốn nói một câu về chuyện của Lâm Dật. Nó là con trai của tôi, chuyện này tôi muốn thay nó nói xin lỗi với mọi người, hi vọng mọi người không nên tính toán làm gì.”
Lời này khiến cho người ở chỗ này đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ai cũng không nghĩ tới Lâm Dật lại là con của cô ấy, tin tức này quá rung động.
“Ánh Nguyệt, chúng ta đã nhiều năm không gặp, lẽ ra cô mở miệng thì chúng tôi đều nên cho cô chút mặt mũi. Nhưng chuyện này, cậu ta thực sự quá đáng, chúng tôi thật sự không có cách nào đáp ứng.” Hàn Kim Lôi nói:
“Cũng không phải là chúng tôi không phóng khoáng, cô có thể vào phòng bệnh xem tình huống của bọn họ. Tương lai của con trai tôi đều bị hủy trên tay cậu ta, cô muốn tôi bỏ qua thế nào đây.”
Đối mặt với đôi mắt sắc lệ của Hàn Kim Lôi, Tần Ánh Nguyệt cũng không có chút gợn sóng nào.
“Chuyện này tôi cũng hiểu đôi chút, chuyện của mấy đứa trẻ thì để cho chúng nó tự mình giải quyết đi. Hơn nữa trước khi động thủ, chúng đã cũng đã thỏa thuận rồi mới làm, cho dù kết quả thế nào thì đều tự mình gánh chịu. Hiện tại các người lại đi truy cứu những thứ này, hình như không đúng với phong cách quý tộc cho lắm.”
“Cô cũng là người xuất thân từ đại gia tộc, cô cũng nên hiểu rõ, đến tầng lớp như chúng ta rồi thì sẽ không nói đạo lý nữa.”
Ánh mắt của Tần Ánh Nguyệt rơi xuống trên người Hàn Kim Lôi, không còn ôn nhu như nước giống như trước đó nữa.
“Theo ý của anh là không muốn nói đạo lý đúng không.”
“Cho dù cậu ta là con của cô thì cũng phải cho tôi một lời giải thích.”
“Không sai, xảy ra chuyện lớn như vậy, không có khả năng chỉ cần một câu của cô là có thể cho qua.”
Cho dù đã hơn hai mươi năm trôi qua, nhưng sức ảnh hưởng của Tần Ánh Nguyệt vẫn còn.
Nhưng trong mắt những đại lão này, dù sao cô cũng chỉ là phụ nữ, cho dù đã từng xinh đẹp vô song, tài hoa khắp kinh thành, nhưng trong chuyện này cũng không có năng lực khiến cho tất cả mọi người từ bỏ ý đồ.
Lúc này, vẻ mặt Lương Nhược Hư cũng trở nên khẩn trương.
Cô vốn cho rằng, Tần Ánh Nguyệt xuất hiện sẽ có thể thay đổi cục diện trước mắt. Nhưng mình đã nghĩ đơn giản rồi, những người này căn bản không có ý định dừng tay.
Tiếp theo nên làm gì đây.
Không ai biết mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng nào.
Nhìn mười mấy người trong hành lang, vẻ mặt của Tần Ánh Nguyệt vẫn không có chút gợn sóng nào.
“Tần Ánh Nguyệt tôi chỉ là đàn bà con gái, cộng với việc Tần gia xuống dốc, quả thực không có năng lực như vậy, cũng không có tư cách khiến cho các người bỏ qua.”
Mọi người đều không nói chuyện, bọn họ tuy từng ái mộ Tần Ánh Nguyệt, nhưng đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều đã lập gia đình sinh con. Gia đình của mình mới là quan trọng nhất, sẽ không thể bởi vì sự xuất hiện của cô mà từ bỏ.
“Mặc dù tôi không có năng lực xử lý chuyện này, nhưng mà các người đừng quên, Lâm Dật cũng có cha.” Tần Ánh Nguyệt nói:
“Nếu như các người cứ khăng khăng như thế, tôi chỉ có thể gọi Lâm Cảnh Chiến trở về để tâm sự chuyện này với các người.”
“Lâm, Lâm Cảnh Chiến!”
Nghe thấy ba chữ này, bọn người Hàn Kim Lôi bị dọa cho run rẩy, thái độ cũng không cậy thế giống trước đó nữa.
“Cô, cô năm đó rời đi cùng Lâm Cảnh Chiến sao.”
“Không sai.” Tần Ánh Nguyệt nói:
“Anh ấy còn chưa chết, hiện tại còn sống rất tốt. Lâm Dật cũng là con của anh ấy, nếu như các người cứ tiếp tục truy cứu thì anh ấy sẽ ra mặt.”
Lương Nhược Hư đứng bên cạnh, quan sát vẻ mặt của mọi người.
Nếu như lúc bọn họ đối mặt với Tần Ánh Nguyệt là thích mà không có được.
Thì khi nghe đến ba chữ Lâm Cảnh Chiến này chính là e sợ.
“Tôi cũng đã nói hết những việc liên quan tới chuyện này rồi. Về phần mọi người làm thế nào, tôi tin trong lòng các người tự hiểu rõ. Tôi cũng không phải là ỷ thế hiếp người, chỉ là muốn để mọi người làm việc theo quy tắc một chút. Chuyện tranh cãi của trẻ con, nếu như người lớn tham dự vào thì sẽ phá vỡ quy tắc.”
Nói xong, Tần Ánh Nguyệt hơi hạ thấp người, ôn nhu nói:
“Ngoài ra, tôi hi vọng mọi người có thể giữ kín bí mật hôm nay. Tôi không muốn để cho những người khác trừ mọi người biết tôi đã trở về.”
Tần Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn những người khác, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời uy hiếp này, sau đó quay người rời đi.
Cùng lúc đó, Trầm Thục Nghi nháy mắt ra hiệu cho Lương Tồn Hiếu và Lương Nhược Hư, sau đó liền đi theo cô ra khỏi bệnh viện.
Ban đêm gió có chút lạnh, nhưng lại mang tới một cỗ hương vị khác.
Tần Ánh Nguyệt đứng tại cửa ra vào, cười nhìn về phía Lương Tồn Hiếu, “Thục Nghi của chúng ta cuối cùng vẫn bị người thành thật kia cướp mất.”
Lương Tồn Hiếu cười một tiếng, “Cũng không thể nói như vậy, là nhân cách của tôi đã hấp dẫn cô ấy.”
Trầm Thục Nghi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, tràn đầy hạnh phúc.
“Đi thôi, tìm một chỗ, chúng ta ngồi một chút.”
Tần Ánh Nguyệt vén tóc, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, các người trở về nghỉ ngơi đi. Lát nữa chị vẫn còn có chuyện cần làm, không làm chậm trễ thời gian của mấy người.”
“Có chuyện gì tối nay cứ làm, đừng nói là Yến Kinh này, cho dù là toàn bộ Trung Quốc, Trầm Thục Nghi em muốn dẫn chị đi, ai dám không đồng ý!”
“Trầm đại tổng tài đúng thật là càng ngày càng bá khí.”
“Đi thôi, tìm một chỗ ngồi một lúc, em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị đây.”
“Em đã mời vậy rồi, nếu như chị còn không đáp ứng, vậy chính là không nể mặt mũi.”
“Quyết định như vậy đi.” Trầm Thục Nghi nhìn Lương Tồn Hiếu, “Anh về nhà trước đi, em đi dạo một chút.”
“Vậy được, anh và con gái đi về trước.” Lương Tồn Hiếu nói:
“Sau khi xong nhớ gọi anh tới đón.”
“Một mình anh trở về đi, Hạt Gạo đi theo em.”
“Mang theo Hạt Gạo sao?”
“Dù sao cũng phải có người bưng trà dâng nước a.”
Lương Nhược Hư:…
Tuy việc bưng trà dâng nước không phải là việc gì hay, nhưng Lương Nhược Hư vẫn rất nguyện ý đi.
Cô vô cùng tò mò về Tần Ánh Nguyệt, chủ yếu nhất cũng chính vì bà là mẹ của Lâm Dật.
Cho nên cô muốn hiểu rõ thêm về người này.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tần Ánh Nguyệt hỏi.
Trầm Thục Nghi nhìn bốn phía một chút, “Quy tắc cũ?”
“Cũng được.”
Lương Nhược Hư nghe mà không hiểu gì, sao nhìn giống như ám hiệu vậy?
Ba người lên Audi A8 của Trầm Thục Nghi, Lương Nhược Hư trở thành tài xế.
“Mẹ, chúng ta đi đâu đây?”
“Suối nước nóng Thủy Khỏa.”
“Ngạch, tắm rửa sao?”
“Đương nhiên.” Trầm Thục Nghi nói:
“Quán Cafe là nơi cho trẻ con, không thích hợp với chúng ta.”
Lương Nhược Hư thực sự không hiểu nổi, sao nói chuyện phiếm lại thích đến nơi đó vậy?
Sau 40 phút, Lương Nhược Hư lái xe đến suối nước nóng Thủy khỏa, cũng chính là nơi Lâm Dật làm thẻ hội viên lần trước.
Vừa mới xuống xe, vừa hay nhìn thấy một chiếc Mercedes Maybach lái ra từ bên trong.
Lương Nhược Hư hướng sang bên cạnh nhường đường, không nghĩ tới chiếc Maybach kia vậy mà dừng ngay tại chỗ.
Sau khi cửa mở ra, một người đàn ông trung niên, vội vã đi xuống từ trên xe.
Người này chính là ông chủ suối nước nóng Thủy Khỏa, Triệu Hằng Đông.
“Trầm tổng, ngài đã tới.” Triệu Hằng Đông đứng ở vị trí cửa sau, khách khí nói.
Lương Nhược Hư:???
Khách quen sao?
------
Dịch: MBMH Translate