Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1040 - Chương 1038. Tần Ánh Nguyệt Đến

Chương 1038. Tần Ánh Nguyệt Đến
Chương 1038. Tần Ánh Nguyệt Đến

Nghe thấy tiếng nói chuyện, tất cả mọi người đều quay đầu lại theo bản năng.

Bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, ở trong bệnh viện này, rốt cuộc là người nào mà lại có tư cách nói những lời này.

Người phụ nữ có dáng người cao gầy, ít nhất cũng phải hơn 1m75, ngay cả Lương Nhược Hư cũng thấp hơn một chút.

Người phụ nữ mặc một chiếc quần ống rộng màu đen, nhìn không ra là nhãn hiệu gì, nhưng bởi vì hai chân thon dài cho nên mặc lên người nhìn vô cùng đẹp mắt.

Mà nửa người trên của cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong là một chiếc áo lông cừu màu trắng với vài đường kẻ màu đen, tóc không dài lắm, hơi uốn lượn, dán vào gương mặt trái xoan xinh đẹp kia một cách hoàn mỹ.

Chỉ là trên mặt cô có đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp.

Nhưng mà từ nếp nhăn nơi khóe mắt của cô có thể nhìn ra, người phụ nữ này đã có tuổi.

Sự xuất hiện của người phụ nữ đeo khẩu trang khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Đôi mắt mang theo ý cười kia khiến cho mỗi người đều không thể nhìn thấu.

Nhưng bọn họ đều mơ hồ cảm thấy người phụ nữ này hình như không phải cùng một nhóm với mình.

Điều quan trọng nhất là, nếu như chuyện này có liên quan đến cô ấy, thì lúc này không thể đeo khẩu trang được.

Bây giờ không phải là lúc giữ sự thần bí.

Trầm Thục Nghi đứng bên cạnh Lương Tồn Hiếu, cẩn thận dò xét người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này.

Xuất phát từ bản năng của người phụ nữ, bà có một loại dự cảm, người phụ nữ này thật sự không đơn giản.

Câu nói tưởng như đơn giản kia, lại mang theo sự tự tin mạnh mẽ, đè ép tất cả người ở đây. Người bình thường không thể làm được chuyện này, cho dù là mình cũng vậy.

“Bà là ai, đến để nói hộ cho cậu ta sao.” Hàn Kim Lôi nói:

“Nếu như thật sự đến vì điều này, vậy thì không cần nữa, tôi sẽ truy cứu chuyện này tới cùng.”

“Hơn hai mươi năm không gặp, tính tình của cậu vẫn hung hăng như vậy.”

Nói xong, người phụ nữ tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt trái xoan xinh đẹp.

Dường như năm tháng chưa bao giờ để lại dấu vết trên gương mặt của bà, vẻ đẹp mang theo một cỗ lắng đọng, ưu nhã mà dễ chịu.

Lúc người phụ nữ kia tháo khẩu trang xuống, có người vẫn biểu lộ như thường, có người ngưng mắt nhìn chăm chú, có người lại cực kỳ sợ hãi, mà Trầm Thục Nghi chính là một trong số đó.

“Nguyệt, chị Nguyệt...”

“Chị Nguyệt?”

Lương Nhược Hư ngây ngẩn cả người, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ mẹ mình luôn thong dong ưu nhã, trước mặt bất kỳ người nào cũng ngẩng cao đầu, sao hôm nay lại thất thố như vậy?

Lương Nhược Hư muốn hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nhìn về phía ba của mình, phát hiện nét mặt của ông ấy cũng rất mất tự nhiên.

Lương Nhược Hư cảm thấy có chút không thích hợp, lại nhìn những người khác một chút.

Mấy người Hàn Kim Lỗi, Cố Bằng cũng giống như thế.

Nhưng điều làm cho người cảm thấy kỳ quái là có không ít người rất bình tĩnh, giống như không biết gì về người trước mắt người này cả.

“Thục Nghi, nhiều năm không gặp, em đúng là càng ngày càng lợi hại, chị đúng là không bằng em.”

“Sao có thể chứ, là em không bằng chị.”

Trầm Thục Nghi đi tới, ôm thật chặt lấy người phụ nữ đột nhiên tới thăm này.

Lương Nhược Hư nhìn thấy mẹ mình khóc.

“Cha, người này là ai vậy? Có quan hệ rất tốt với mẹ sao?”

Hô _ _

Lương Tồn Hiếu hít một hơi thật sâu, “Bà ấy tên là Tần Ánh Nguyệt, là bạn tốt nhất của mẹ con năm đó.”

“Vâng.” Lương Nhược Hư không rõ ràng cho lắm, “Nhìn bộ dạng của bọn họ hình như là đã rất nhiều năm không gặp.”

“Đùng vậy, đã hơn hai mươi năm không gặp rồi.”

“Hơn hai mươi năm...”

Lương Nhược Hư bỗng nhiên có chút hâm mộ tình bạn của thời đại đó.

Không thân chẳng quen, hơn hai mươi năm không gặp, sau này nhìn thấy nhau vẫn có thể ôm nhau mà khóc, loại tình cảm giản dị này cũng đủ làm cho người ta trân quý.

“Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ không phải là lúc để bọn họ gặp mặt đâu.” Lương Nhược Hư nói:

“Dì này đúng thật là lợi hại, thế mà lại tìm tới đây rồi.”

“Bà ấy tới vì Lâm Dật.”

“Vì Lâm Dật sao? Dì ấy có năng lực xử lý sao? Nếu như thực sự có, người như vậy thì hẳn là con đã từng nghe nói qua.”

“Cha không rõ cô ấy có năng lực xử lý chuyện này hay không, nhưng cô ấy quả thực có tư cách này.” Lương Tồn Hiếu nói:

“Bởi vì cô ấy là mẹ ruột của Lâm Dật.”

Lời này khiến cho đầu Lương Nhược Hư cảm thấy ong ong, tựa như muốn nổ tung, hoàn toàn không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt.

Chuyện Lâm Dật là cô nhi đã bén rễ sâu trong lòng cô.

Thậm chí cô còn coi chuyện anh ấy không có cha mẹ sự là chuyện đương nhiên.

Giờ thì hay rồi, mẹ ruột của anh ấy đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chuyện này thực sự quá không thể tưởng tượng nổi.

Mẹ của Lâm Dật vậy mà lại có quen biết với mẹ mình, chuyện này khiến cho cô cảm thấy quá thần kỳ.

Có thể trở thành đại thiếu nãi nãi của nhà họ Lương thì địa vị của nhà bà ngoại và ông ngoại tại Yến Kinh cũng là số một số hai. Mà bà ấy lại có thể xưng bạn bè với mẹ mình, nói chuyện chị em, chỉ sợ gia đình của bà ấy cũng vô cùng khó lường.

Mà điều thú vị nhất chính là mình quen biết Lâm Dật, và mẹ của anh ấy cũng quen biết mẹ của mình.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, chỉ sợ sẽ không ai tin cả.

Quả nhiên, cuộc sống so với vở kịch có khi càng hoang đường hơn.

“Anh Lương, cô ấy chính là người năm đó từng làm mê đảo vô số công tử của Yến Kinh, Tần Ánh Nguyệt đúng không?” Trần Thuận Kiệt cảm thấy không thể tin hỏi, thậm chí còn có chút kích động.

“Không sai, chị dâu cậu còn nhận ra kìa.” Lương Tồn Hiếu cười nói: “Nhưng anh cũng thấy kinh ngạc, cô ấy vậy mà lại xuất hiện vào lúc này.”

“Không phải sao.” Trần Thuận Kiệt thở dài, nói:

“Năm đó cô ấy chính là nhân vật phong tao đứng đầu Yến Kinh, trải qua nhiều năm như vậy, mị lực vẫn không giảm.”

“Tiểu tử, em đang nói gì thế.” Lương Tồn Hiếu trêu ghẹo nói: “Nghiên Nghiên còn đang ở đây đó, em cũng đừng nói liều.”

“Baba, sao con cảm thấy giữa hai người hình như có chuyện gì đó?” Trần Nghiên cảm thấy hoài nghi.

“Cha con năm đó cũng là người ngưỡng mộ dì Tần. Nhưng người theo đuổi dì Tần lại có thể xếp hàng từ thứ hai đến thứ sáu, cho nên mỗi ngày cha con đều đặt một tấm hình của người ta ở dưới gối, nhìn mà sợ muốn chết.”

“Khụ khụ khụ...” Trần Thuận Kiệt ho khan vài tiếng, “Anh Lương, anh nói gì thế? Tối nay anh không định cho em về nhà ngủ nữa sao.”

“Ha ha... Đều là chuyện cũ năm xưa, em gái anh sẽ không nhỏ mọn như vậy.”

Lúc hai người nói chuyện, Lương Nhược Hư vẫn luôn chú ý đến biểu tình của những người khác.

Cô phát hiện, sau khi biết thân phận của người phụ nữ này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều mất tự nhiên.

Đó là một loại cảm giác rất khó hình dung.

Khiếp sợ?

Ngoài ý muốn?

Cảm thán?

Lương Nhược Hư nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy những từ này đều không đủ hình dung về nét mặt của bọn họ.

Bởi vì trên mặt những người đàn ông này đều mơ hồ thấy được sự tự ti, cùng với vẻ đáng thương khi gặp mà không thể có được.

Tại thời khắc này, Lương Nhược Hư mới hiểu được mị lực thật sự của người phụ nữ này.

Qua hơn hai mươi năm, bọn họ vẫn còn giống như chú Trần.

Sau khi nhìn thấy bà ấy đều sẽ luống cuống tay chân, thậm chí là không bỏ xuống được.

Giấc mộng vấn vương năm đó, cho tới hôm nay, vẫn là chấp niệm không thể chém đứt.

Nhưng rốt cuộc phải là một người ưu tú thế nào thì mới có thể khiến cho nhiều người ánh mắt cao hơn đầu, dù đã qua hơn hai mươi năm, vẫn còn nhớ mãi không quên?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1038.
Bình Luận (0)
Comment