“Nhanh như vậy sao?”
Đào Thành ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin nổi.
“Lúc tôi vừa mới gọi điện thoại cho cậu, không phải cậu nói hơn 40 phút đồng hồ mới chạy được một nửa sao. Sao mới qua mười mấy phút thì đã tới đây rồi.”
“Không phải bởi vì tổ trưởng bệnh thần kinh của các người muốn tôi đến trước 9 giờ sao, tôi đã phải vượt qua chục cái đèn đỏ đó.”
Phốc phốc...
Ninh Triệt bên cạnh nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng.
“Tôi cũng không phải là nói quá trực tiếp, tổ trưởng các người hẳn là không ở đây đi?”
Khưu Vũ Lạc:…
Vương Băng Ngọc:…
Đào Thành:…
Không chỉ thành viên chính thức của lữ đoàn Trung Vệ mà người đang chờ đợi huấn luyện thử ở bên dưới cũng kinh ngạc đến nhếch miệng.
Tên này đang làm gì vậy?
Cho dù không biết người phía trước là người nào, cũng không thể nói chuyện không giữ mồm giữ miệng như vậy được?
Có muốn tiến vào lữ đoàn Trung Vệ Lữ nữa hay không vậy?
“Vượt nhiều đèn đỏ như vậy, cậu không cần bằng lái nữa sao.”
Trước khi Khưu Vũ Lạc bùng nổ, Đào Thành liền chuyển đề tài.
“Không sao cả, cũng không phải xe của tôi, sau cùng cũng không tra được lên đầu tôi.”
“Cậu làm vậy mà được à?”
“Có cái gì mà không tốt, lái xe của người khác, làm chuyện của mình, chuyện này không phải rất thích hợp sao.”
“Được, hình giống đúng thật là như vậy.” Đào Thành cười ha hả, nỗ lực xoa dịu sự xấu hổ.
Tên này vừa đến đã khiến tổ trưởng tức giận, còn phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này mới được.
Ninh Triệt mang theo ý cười mà nhìn Lâm Dật, cảm thấy tên này đúng thật là thú vị.
Nếu như có thể chiêu mộ người này vào tổ mình, không chỉ có thể cùng mình trêu tức Khưu Vũ Lạc, nói không chừng còn có thể làm chút chuyện cẩu thả, suy nghĩ một chút đã thấy thú vị.
“Xin lỗi, cậu đến muộn một phút đồng hồ, cho nên cậu đã mất đi tư cách huấn luyện thử, mời trở về cho.”
Lời nói lạnh như băng của Khưu Vũ Lạc khiến cho tất cả người ở chỗ này đều sửng sốt.
Người ta rõ ràng là đến trong khoảng thời gian quy định, cô lại nói người ta đến muộn?
Đây không phải là lấy việc công báo thù riêng sao.
“Cô là ai vậy, lại trực tiếp hủy bỏ tư cách huấn luyện thử của tôi, bị bệnh tâm thần à.”
“Ngạch... Lâm Dật cậu nói chuyện chú ý một chút, cô ấy là tổ trưởng tổ hai lữ đoàn Trung Vệ, Khưu Vũ Lạc.”
“Mẹ nó.”
Trong lòng Lâm Dật lẩm bẩm một câu, “Cái này mẹ nó đồ phá hoại.”
“Thu dọn đồ đạc rồi đi đi, lữ đoàn Trung Vệ không chào đón cậu.”
“Khưu tổ trưởng, cô nói như vậy thì có chút quá mức, người ta rõ ràng là đến sớm ba phút, cô dựa vào đâu mà nói cậu ấy đến muộn?” Ninh Triệt nói.
“Trên đỉnh đầu còn có đồng hồ kìa, tự mình nhìn đi.”
Trước tòa nhà có một cái đồng hồ trang trí, nhưng tác dụng của nó thiên về trang trí nhiều hơn là xem giờ.
Cho nên cũng không quá chuẩn.
Nếu như dựa theo nó để tính thì quả thực đã đến muộn.
Nhưng trên thực tế, nếu tính toán như vậy thì mới công bằng.
“Cậu tên Lâm Dật, đúng không.” Ninh Triệt hỏi.
“Đúng vậy.”
“Lúc trước cậu chơi đùa có phải từng gặp qua cô ấy hay không? Cậu đã đối xử cặn bã với cô ấy, cho nên bây giờ cô ấy nhìn cậu mới khó chịu như thế?”
Lâm Dật:???
Phụ nữ của lữ đoàn Trung Vệ đều trực tiếp như vậy sao?
Nói chuyện không cố kỵ gì cả?
“Nói chuyện chú ý một chút, giữ cho mình chút phẩm hạnh!” Khưu Vũ Lạc nói.
“Không cần tức giận như vậy nha, tôi chỉ là suy đoán một chút, chẳng lẽ là tôi nói trúng rồi sao?”
“Cô!”
“Tổ trưởng bớt giận.” Đào Thành kéo Khưu Vũ Lạc lại, “Còn có nhiều người ở đây như vậy, nếu như hai người mà đánh nhau thì sẽ ảnh hưởng không tốt, với lại lãnh đạo còn ở phía trên, phải chú ý một chút.”
“Tôi mới không thèm quan tâm đến cô ta.” Khưu Vũ Lạc lạnh lùng nói.
“Cô hiểu lầm rồi.” Lâm Dật nhìn Ninh Triệt nói:
“Lấy trình độ này của cô ấy còn không lọt nổi vào mắt xanh của tôi. Giá thị trường tiêu chuẩn là 800 một đêm, mặc cả còn có thể rẻ hơn, thẩm mỹ của tôi không có low như vậy.”
Đào Thành:???
Tiêu chuẩn 800?
Mặc cả còn có thể rẻ hơn?
Cậu ấy là điên rồi sao?
“Cậu nói lại lần nữa xem!” Khưu Vũ Lạc nói.
“Nói lại lần nữa thì cũng giống vậy thôi.” Lâm Dật nhìn Đào Thành nói:
“Sớm biết trong lữ đoàn các người có người ngốc như vậy thì lúc đầu tôi đã không tới rồi, nhìn không khác gì bệnh tâm thần.”
Nói xong, Lâm Dật lên xe, nghênh ngang rời đi.
Nhìn đuôi xe của Lâm Dật, người ở chỗ này đều sửng sốt.
Mới tới đã mắng tổ trưởng, tên này cũng quá nóng nảy rồi.
Ngay cả Ninh Triệt cũng cảm thấy, tính tình của Lâm Dật dường như rất khó kiểm soát.
Từ thái độ vừa rồi của cậu ấy cũng có thể nhìn ra, cậu ấy thật sự không để lữ đoàn Trung Vệ vào mắt.
Bầu không khí trước tòa nhà đột nhiên an tĩnh lại, tuy Khưu Vũ Lạc tức giận, nhưng nhiều hơn chính là xấu hổ.
Trước mặt những đội viên đến huấn luyện thử, mình còn có thể tìm được một chút cảm giác ưu việt.
Nhưng trước mặt người ngoài thì mình cũng không có gì đặc biệt.
Buổi huấn luyện thử còn chưa bắt đầu, đã bị người ta cho mắng một trận, đổi lại ai mà chấp nhận cho được.
“Nhìn tôi làm gì, tổ chức huấn luyện thử đi!” Khưu Vũ Lạc lạnh lùng nói.
Đào Thành có chút khó chịu, Lâm Dật rời đi, tuy khá là đáng tiếc, nhưng việc đã đến nước này, cũng không có gì để nói nói, mau chóng tổ chức huấn luyện thử mới quan trọng.
“Khưu tổ trưởng, Ninh tổ trưởng, Lưu chủ nhiệm muốn hai người đi lên đó một chuyến.”
Ngay lúc buổi huấn luyện thử sắp bắt đầu, một đội viên lữ đoàn Trung Vệ chạy ra từ trong tòa nhà, nói với hai người.
“Được, chúng tôi đã biết.” Khưu Vũ Lạc lên tiếng, sau đó nhìn Đào Thành nói:
“Các người phụ trách chuyện huấn luyện đi, tôi đi lên xem một chút.”
“Được.”
Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt, một trước một sau đi vào tòa nhà.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của tầng ba, có hai người đàn ông trung niên đang vừa uống trà, vừa nói chuyện.
Trong đó có một người có dáng người hơi mập, vóc dáng cũng không cao, bụng thì như mang thai sáu tháng. Hình tượng đàn ông trung niên đầy mỡ đã được ông ta thể hiện rõ ràng.
Người đàn ông này tên là Lưu Hồng, tuy tướng mạo thường thường, nhưng trình độ tuyệt đối không kém, là nhân vật thuộc phái thực lực.
Toàn bộ lữ đoàn Trung Vệ có tám tổ, trong đó có bốn tổ thuộc về hàng ngũ chiến đấu, phụ trách nhiệm vụ công thành, thường chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất.
Mà Lưu Hồng chính là người phụ trách bố trí nhiệm vụ cụ thể cho bốn tổ này, đảm nhiệm chức tổng chỉ huy, thực lực vô cùng đáng tin.
Trên ghế sô pha của văn phòng, còn có một người đàn ông cao gầy.
Tên của ông là Tào Gia Độ, giống như Lưu Hồng, đều thuộc về loại người bề ngoài xấu xí, nhưng lại là đại thần khoa học điển hình.
Chuyện nghiên cứu liên quan tới việc thăm dò đảo Tilia được phụ trách bởi tổ 5 đến tổ 8 và ông là người chỉ huy.
“Lão Lưu, chuyện tối hôm qua, anh nghe nói chưa.” Tào Gia Độ nói.
“Anh nói chuyện đánh nhau tại quán bar đêm qua sao?”
“Đúng, tên Lâm Dật này thật đúng là gan lớn, một hơi đánh hơn ba mươi người, mà lại bọn họ còn lại là người đi ra từ đại viện. Người bình thường không thể làm được chuyện này, nếu như không phải Lương gia ra mặt, thật sự rất khó có thể bình ổn.”
Chuyện liên quan tới Tần Ánh Nguyệt, mọi người đã cùng nhau thỏa thuận là không để lộ tin tức của cô ấy, mà coi nó thành bí mật, nuốt vào trong bụng của mình.
Có nhiều thứ chỉ thích hợp để hoài niệm, không nên nói với người ngoài.
Cho nên một số người, chỉ biết chuyện bề nổi, cũng không biết quá nhiều về nội tình bên trong.
“Ai nói không phải đâu, nhưng tiểu tử này đúng thật là rất mạnh, tôi cũng có chút bội phục cậu ta.”
------
Dịch: MBMH Translate