“Ca phẫu thuật này thật sự quá khó, chúng tôi bây giờ mới chỉ nắm chắc 30%.” Liêu Hồng Cương hỏi dò:
“Lâm chủ nhiệm, ngài có thể giúp chúng tôi một chút về ca phẫu thuật này được không?”
“Chuyện trị bệnh cứu người không phải là chuyện đùa, sau đó tôi sẽ giúp các người sắp xếp lại phương án phẫu thuật một chút, nếu như vẫn chưa yên tâm, tôi sẽ tới mổ chính, sắp xếp như vậy có được không?”
“Vậy thì tốt quá, đa tạ Lâm chủ nhiệm.”
“Khách khí rồi.”
Nói xong, Lâm Dật giao phương án phẫu thuật lại cho Liêu Hồng Cương, “Nếu như không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây, tôi còn có chút việc riêng phải xử lý.”
“Được, được, Lâm chủ nhiệm cứ làm việc của mình trước, sau này nếu như có thời gian thì nhất định nhớ đến Hiệp Hòa chúng tôi ngồi một chút, chỉ đạo chúng tôi làm việc.”
“Khách sáo rồi.”
Nói chuyện khách sáo vài câu, Lâm Dật mang theo bọn người Lý Sở Hàm rời đi.
Đào Thành và Khưu Vũ Lạc theo ở phía sau, cùng đi ra khỏi khu nội trú.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Dật đã thay đổi.
Trong đầu đều là nghi hoặc.
“Các người ở đây chờ tôi, tôi đi xử lý chút việc riêng.”
Nói xong, Lâm Dật nháy mắt ra hiệu cho Đào Thành đi đến một góc không người.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Câu hỏi của Lâm Dật khiến cho hai người có chút mất tự nhiên.
Một màn vừa rồi, khiến cho bọn họ nhận thức lại về người đàn ông trước mắt này.
“Vẫn là chuyện huấn luyện thử, tổ trưởng chúng tôi vừa rồi có chút xúc động, chúng tôi tới đây là muốn cậu trở về.”
“Chuyện này thì bỏ đi, ở cùng dạng người này, tôi sợ sẽ lây bệnh tâm thần của cô ấy mất.”
“Cậu đánh em trai tôi, còn không biết xấu hổ mà nói với tôi những lời này sao? Rõ ràng là cậu sai trước!” Khưu Vũ Lạc nói.
“Tôi đánh em trai cô sao?”
Ánh mắt Lâm Dật nhìn Khưu Vũ Lạc không tốt lắm, “Đêm qua, tôi quả thực đã đánh không ít người, em trai cô cũng ở bên trong sao?”
“Khưu Đông Nam, thương tổn không nặng, đã về nhà.”
“Thì ra là cậu ta, giả trang thay người ta, nhưng lại không biết giả trang như thế nào.”
“Cậu không cảm thấy mình rất to gan lớn mật sao, ngay cả người của đại viện cũng đều dám đánh?”
“Tôi thấy mấy người như các người đúng là rất phiền. Mỗi ngày đi ra ngoài đều tự mang cảm giác hơn người.” Lâm Dật nói: “Người từ đại viện ra khác người bình thường lắm sao.”
Đào Thành:…
Khưu Vũ Lạc:…
“Mấy người đi ra từ đại viện ra như các người, là lớn lên đẹp mắt hơn tôi hay có tiền hơn tôi vậy? Hay là biết đánh nhau hơn tôi? Cảm giác ưu việt của các người là từ đâu thế? Hay là muốn tôi triệt hạ các người thì mới cảm thấy dễ chịu?”
“Cậu!”
“Tổ trưởng, tổ trưởng! Cô đừng xúc động, chúng ta còn có chuyện chính nữa.”
Thấy Khưu Vũ Lạc sắp nổi giận, Đào Thành tiến lên giữ cô lại.
Lần này tới, là để tìm cậu ấy về huấn luyện, không phải đến để cãi nhau.
Tính tính của Lâm Dật không tốt, nếu như lại chọc giận cậu ấy, vậy chuyện huấn luyện thật sự là không cần nữa.
Bị Đào Thành ngăn lại, Khưu Vũ Lạc cố gắng kiềm chế tâm tình của mình.
Quay đầu sang bên cạnh, không nói gì nữa.
“Lâm tiên sinh, cậu cũng biết cụ thể mọi chuyện mà, trở về cùng chúng tôi đi.” Đào Thành cười ha hả nói: “Tôi vẫn rất mong chờ việc được làm chiến hữu với cậu.”
“Tôi cũng cảm thấy con người của anh không tệ.”
Lâm Dật chỉ Khưu Vũ Lạc, “Nhưng tôi cảm thấy tinh thần của người này có chút vấn đề, cho nên không có cách nào trở về cùng anh được.”
“Ngạch...”
“Tôi đã qua đây tìm cậu rồi, cậu còn muốn thế nào, chẳng lẽ muốn để cho tôi quỳ xuống xin lỗi cậu sao?”
“Cái này thì được, hiện tại liền quỳ đi.” Lâm Dật nói: “Nếu như kêu thêm một tiếng ba ba nữa thì sẽ càng đầy đủ hơn.”
“Có tin tôi giết cậu không!”
“Ai ai ai, tổ trưởng bớt giận.”
Đào Thành kéo Khưu Vũ Lạc lại, “Đây là bệnh viện, chúng ta phải chú ý một chút.”
Đào Thành mất rất nhiều công sức mới khiến tâm trạng của Khưu Vũ Lạc bình ổn lại.
Anh cảm thấy, bản thân mình theo tới đây, thật sự là rất sáng suốt.
Nếu để hai người họ gặp mặt một mình, chắc chắn sẽ đánh nhau.
“Lâm tiên sinh, thật ra giữa hai người cũng không có nhiều chuyện lắm, đều là hiểu lầm. Tôi thay mặt tổ trưởng chúng tôi nói lời xin lỗi với cậu. Cậu theo chúng tôi trở về đi, lãnh đạo chúng tôi rất coi trọng cậu.” Đào Thành nói:
“Với lại vào trong lữ đoàn chúng tôi, cũng sẽ không chậm trễ việc làm ăn của cậu, còn có thể hình thành một ô dù vô hình cho cậu, đây đều là chỗ tốt.”
“Anh xin lỗi thì tính làm gì, để cho cô ta xin lỗi.”
Đào Thành nhìn Khưu Vũ Lạc, việc này đã rất rõ.
Chỉ cần tổ trưởng nói lời xin lỗi, thì mọi chuyện có thể xem như là thuận lợi.
“Tổ trưởng, việc này là chúng ta không đúng, cô nói xin lỗi, việc này coi như xong.” Đào Thành nhỏ giọng nói: “Lão đại vẫn còn chờ chúng ta đưa cậu ấy về đây.”
Vẻ mặt Khưu Vũ Lạc xoắn xuýt, biến ảo chập chờn, ấp úng nửa ngày mới nói:
“Thật xin lỗi.”
“Người câm sao? Sao không lớn tiếng chút? Có cần tôi chữa một chút cho không?”
“Thật xin lỗi!”
“Như vậy còn tạm được.” Lâm Dật nói: “Hai người các người về trước đi, lát nữa tôi sẽ tự đi qua.”
“Được, được, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, cậu nhất định phải đến đó.”
“Yên tâm đi, đã đáp ứng rồi, sẽ không nuốt lời đâu.”
Nói xong, Lâm Dật quay người rời đi, hai người cũng lái xe, rời khỏi bệnh viện.
“Chuyện của anh đều xử lý xong rồi sao.” Lý Sở Hàm hỏi.
“Xong việc, đi ăn cơm thôi.” Lâm Dật nói.
“Ngày hôm qua là các người mời, bữa hôm nay đổi thành chúng tôi đi.” Thôi Oánh khách khí nói.
“Sao có thể để cho các người mời được.” Lâm Dật nói: “Hôm nay đi ăn ngon một chút.”
Sau đó, Lâm Dật tìm được một quán thịt nướng Michelin một sao, chuẩn bị đi qua đó nếm thử.
Nhưng trước khi ăn cơm, Lâm Dật đã cho heo ăn một chút, tránh nó chết đói trong cốp sau, như vậy thì nhiệm vụ của mình cũng không cần làm nữa.
“Trời ạ, nơi này cũng không rẻ đâu.”
Vào trong tiệm, Thôi Oánh cảm thán: “Tôi đã từng thấy tiệm này trên Đấu Ngư, tùy tiện ăn một chút đã hơn vạn rồi.”
“Không cần nhìn nó bao nhiêu tiền, ăn ngon mới là điều quan trọng nhất.”
“Chậc chậc chậc, tôi rất thích kết giao bạn bè với những người có tiền như các người.” Tào Nam cười ha hả nói: “Hôm nay ăn hôi, chúng tôi cũng không khách khí nữa.”
“Mở rộng bụng tùy tiện ăn.”
Lâm Dật cũng rất hào phóng, thịt bò Kobe một gam 6 tệ liền trực tiếp lấy bốn cân, chỉ tính tiền thôi đã tốn hơn 10000.
Khiến cho Tào Nam và Thôi Oánh hâm mộ liên tục.
“Sở Hàm, cậu lần này xem như đã nhặt được bảo vật, sau này hẳn sẽ sống như thiếu phu nhân.”
Gương mặt Lý Sở Hàm ửng đỏ, không nói chuyện, vẻ mặt ngượng ngùng đã nói rõ tất cả.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bữa ăn tiến vào khâu cuối cùng, Lâm Dật hỏi.
“Buổi chiều các người có dự định gì không?”
“Chuẩn bị đi dạo phố, anh lát nữa có việc gì không?” Lý Sở Hàm hỏi.
“Có chút việc riêng phải đi xử lý.”
Lúc nói chuyện, Lâm Dật đưa thẻ ngân hàng ra, “SKP thật sự không tệ, các người đến đó đi dạo đi.”
“Mức tiêu phí tại SKP cũng không thấp a, cậu thật đúng là thương Sở Hàm của chúng tôi nha.” Thôi Oánh vừa cười vừa nói.
“Không có việc gì, việc chi tiêu hôm nay cứ tính trên đầu tôi.”
“Thật hay giả vậy, chúng tôi cũng không khách sáo với cậu nữa, từng này tiền đủ để đi SKP tiêu phí không vậy?”
“Ước chừng có thể mua lại SKP.”
------
Dịch: MBMH Translate