“Mã, Mã viện trưởng, ngài nói gì vậy.” Trần Nhữ Kiến và Trần Duệ đều có chút không hiểu, thậm chí là ngây người.
Sao đột nhiên lại nổi giận vậy?
Với lại lấy thân phận và địa vị của mình, ông ta hẳn là nên thân cận với mình một chút mới đúng.
“Tôi nói cho các người biết, vị đứng mặt các người đây là chuyên gia khoa tim mạch nổi danh nhất Trung Quốc, là kiệt xuất giới y học. Nếu như xưởng thuốc nhà các người còn muốn mở cửa, thì tốt nhất nên nói chuyện khách khí một chút.”
Thân phận của Lâm Dật khiến người ta kiêng kỵ nhất cũng không phải là thân phận chủ nhiệm khoa tim mạch, mà chính là nhân mạch cường đại của cậu trong lĩnh vực y dược.
Bất kỳ người nào làm trong ngành nghề y dược này đều không thể đắc tội cậu ta.
“Thì ra cậu ấy chính là Lâm Dật!”
Sau khi biết thân phận của Lâm Dật, người ở chỗ này đều rất kinh ngạc.
Người đàn ông này còn trẻ tuổi mà đã có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
Có thể khiến cho Phó viện trưởng Hiệp Hòa đối xử như thế, đây cũng quá lợi hại, sớm biết như vậy lúc nãy đã đi tới chào hỏi và lôi kéo làm quen rồi.
Lâm Dật vỗ bả vai Trần Nhữ Kiến, vừa cười vừa nói sâu xa:
“Ông cũng đừng không phục, cho dù không dựa vào những thân phận này, chỉ bằng tiền trong tay của tôi cũng đã có thể đập chết các người. Lúc giả trang thì nên nhìn một chút xem đối phương là ai, đừng tự đưa mình vào.”
Nói xong, Lâm Dật đi ra ngoài, Mã Nhân Ba đứng ở bên cạnh anh.
Tào Nam và Thôi Oánh liếc nhau một cái.
Cảm thấy cuối cùng cũng có lý giải mới đối với năng lực của Lâm Dật.
Sở Hàm độc thân nhiều năm như vậy, giờ xem như đã nhặt được bảo vật.
“Lâm chủ nhiệm, sao cậu đến đây lại không nói một tiếng vậy, nếu không tọa đàm hôm nay đã để cậu làm chủ trì rồi.”
“Tôi chỉ là tùy tiện đến đây đi dạo, không cần quá coi trọng.”
“Đợi lát nữa còn có một hoạt động tham quan, tôi mang các người đi nhìn xem.”
“Vậy làm phiền Mã viện trưởng rồi.”
Đối với hoạt động tham quan nhàm chán này, Lâm Dật không muốn tham gia lắm.
Nhưng Lý Sở Hàm trước đó có nói, lúc tham quan có thể học thêm không ít thứ, cho nên Lâm Dật liền đi cùng cô.
Mã Nhân Ba rất thông minh, hắn biết, Lâm Dật và Lý Sở Hàm đều là người của khoa tim mạch.
Liền trực tiếp đưa bọn họ đến khoa tim mạch.
Ngoài ra, nhìn chung về tình hình của các khoa phẫu thuật thì ca phẫu có độ khó lớn nhất vẫn tập trung ở khoa tim mạch.
Những thủ thuật này cũng không có quá nhiều khác biệt giữa bệnh viện thành thị tuyến hai hay tuyến ba với bệnh viện tuyến một.
Nhưng khoa tim mạch lại khác.
Cho đến ngày nay, trình độ bình quân của khoa tim mạch trong nước luôn có chênh lệch lớn nhất giữa các khoa, thậm chí là không có khoa thứ hai.
Dựa vào nguyên nhân này, Mã Nhân Ba mới quyết định đưa cậu tới đây.
Lấy năng lực của cậu ấy, tùy tiện chỉ đạo vài việc, đã có thể đề cao mức độ tổng thể của phòng rồi.
Quả thực là một công đôi việc.
Reng reng reng _ _
Vừa tới khoa tim mạch, điện thoại di động của Lâm Dật bỗng vang lên, là Đào Thành gọi tới.
“Lâm tiên sinh, chúng tôi đã đến, ngài đang ở đâu?”
“Tôi đang ở khoa tim mạch của Hiệp Hòa, có chút việc phải xử lý, các người tìm một chỗ chờ tôi đi, còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể xong việc.”
“Lâm tiên sinh có bệnh gì sao? Bên tôi có thể giúp cậu liên hệ bác sĩ.”
“Không có, tới tham quan thôi.”
“Được, vậy cậu làm việc trước đi.”
Tại bãi đỗ xe, Đào Thành cúp điện thoại nói: “Cậu ấy đang tham quan tại khoa tim mạch, nói chúng ta chờ một lát.”
“Tham quan sao?” Khưu Vũ Lạc nói: “Cậu ta không phải trồng trọt sao, tới đây tham quan làm gì?”
“Trồng trọt chỉ là sở thích, công việc chính của người ta là doanh nhân đó.”
“Nhưng tôi nghe nói công ty cậu ta thuộc ngành nghề Internet và chất bán dẫn, không liên quan gì đến bệnh viện thì phải.” Khưu Vũ Lạc nói.
“Nếu không thì chúng ta cũng đi xem một chút?” Đào Thành nói: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi, với lại qua đó tìm cậu ấy có thành ý hơn nhiều so với việc chờ tại đây.”
Suy nghĩ hiện tại của Đào Thành chính là cố gắng hết sức lưu lại ấn tượng tốt với Lâm Dật.
Nếu không lấy tính tình của cậu ta chưa chắc sẽ quay về cùng mình.
“Đi thôi.” Khưu Vũ Lạc nói.
“Tổ trưởng, cô đừng có xụ mặt ra, nếu cô cứ như vậy, cậu ấy sẽ không thể nào quay về với chúng ta đâu.” Đào Thành nói:
“Nếu như mọi chuyện không có biến chuyển tốt, Lưu lão đại nhất định sẽ dạy dỗ cô đó.”
“Tôi biết.”
“Cho nên cô có phải là nên cười một cái hay không?”
“Đừng phiền tôi nữa, đi nhanh đi.”
Hạ quyết tâm, hai người xuống xe, hỏi thăm vị trí khoa tim mạch, sau đó đi tới.
Suy nghĩ của hai người rất đơn giản, không nhất định phải thấy Lâm Dật ngay lúc này.
Chính là muốn đến đó chờ cậu ấy, bày ra một chút thành ý của mình.
Nhưng sau khi đi vào khoa tim mạch, hai người nhìn thấy một màn khiến bọ họ khiếp sợ.
Bởi vì vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy Lâm Dật.
Chỉ là cũng không chỉ có một mình cậu.
Trước sau, trái phải đều có không ít người vây quanh, người nhỏ tuổi nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, trên người đều mặc áo khoác trắng của Hiệp Hòa. Bọn họ vừa nói vừa cười đứng bên cạnh Lâm Dật, đều đang nghĩ biện pháp, đừng gần hơn một chút.
Ngoài ra, còn có không ít y tá nhỏ đứng ở đằng xa, cầm điện thoại di động chụp ảnh Lâm Dật.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Lâm Dật lớn lên đẹp trai.
Đào Thành híp mắt nhìn, “Tình huống này là sao vậy, trong những người này, thấp nhất cũng là Phó chủ nhiệm, sao đều gom lại bên cạnh cậu ấy rồi?”
“Tôi cũng đang buồn bực đây, không phải nói đến tham quan sao, sao nhìn giống như theo đuổi minh tinh vậy.”
Đúng lúc này, Lâm Dật cũng nhìn thấy Đào Thành và Khưu Vũ Lạc, không khỏi chau mày, bình tĩnh nói:
“Các người chờ tôi một lát, tôi còn có chút việc phải xử lý một chút.”
“Được, được, cậu cứ bận việc trước đi, chuyện của chúng tôi không vội.” Đào Thành khách khí nói.
“Lâm chủ nhiệm, phẫu thuật liên quan tới thay thế động mạch chủ ngực - bụng này, ngài có ý kiến gì không?” Bác sĩ chủ nhiệm khoa tim mạch của Hiệp Hòa. Liêu Hồng Cương nói.
Lâm Dật cầm bệnh án thật dài, lật nhìn vài cái rồi nói:
“Đề nghị của tôi là, kỳ đầu nên thay Bental và toàn bộ động mạch chủ, giai đoạn thứ hai mới nên đổi thành động mạch chủ ngực - bụng.”
“Với lại bệnh nhân này còn có chút đặc thù, động mạch chủ ngực - bụng cần thay đổi có rất nhiều chi nhánh, động mạch cung ứng tuỷ sống, động mạch hai bên thận, ở khoang bụng, rồi là động mạch phía trên và dưới của màng bao ruột, động mạch hai bên sườn. Những nơi này cũng phải hoàn toàn ăn khớp.”
“Nhưng có một điểm phải nhớ kỹ, việc khớp động mạch phải hoàn thành trong vòng một giờ, như vậy thì mới có thể bảo đảm cho người bệnh sẽ không bởi vì tuỷ sống thiếu máu thời gian quá dài mà liệt nửa người. Đây là điều quan trọng nhất, nếu như không thể đảm bảo được điều này thì không nên tiến hành ca phẫu thuật này, nếu không tương lai sẽ xuất hiện bệnh biến chứng, rất khó xử lý.”
“Được, điểm ấy chúng tôi đã nhớ kỹ.” Liêu Hồng Cương nói: “Cám ơn Lâm chủ nhiệm đã chia sẻ kinh nghiệm quý báu.”
Đào Thành và Khưu Vũ Lạc đều nghe mà trợn mắt hốc mồm.
Cậu ấy còn hiểu về phẫu thuật tim mạch sao?
Thế mà còn chỉ đạo cho một đám lão đại?
Cậu ấy rốt cuộc là làm cái gì a?
“Đúng rồi, còn có một chuyện phải chú ý.” Lâm Dật liếc nhìn ca bệnh nói:
“Các người nhìn cuộn phim này xem, tường kép đang chủ động, còn có động mạch nhọt, lúc phẫu thuật, một khi tróc ra thì xác suất nhồi não là rất lớn, cho nên cần phải nghiên cứu thêm một chút, liên tục phòng động, tranh thủ giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất.”
Đào Thành và Khưu Vũ Lạc nghe mà choáng váng.
Cậu ấy là lão đại y học sao?
------
Dịch: MBMH Translate