“A? Muốn phương thức liên lạc của Lâm Dật sao?”
Đào Thành sửng sốt một hồi lâu, “Tổ trưởng, cô không phải là muốn đuổi theo giết cậu ấy đó chứ? Lấy thân phận của cô mà làm như vậy, thì sẽ rất mất mặt a.”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tổ trưởng các người là muốn tìm người ta trở về.” Ninh Triệt nói.
“Tìm cậu ấy về sao?”
Đào Thành và Vương Băng Ngọc đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Vừa rồi còn kiên quyết đuổi người ta đi, hiện tại lại muốn gọi người ta trở về?
Nghĩ gì vậy?
“Lưu lão đại khá xem trọng người kia, cho nên...” Ninh Triệt cười đắc ý, “Kết quả hẳn là mấy người cũng hiểu đi.”
“Tiểu Vương, cô đến phụ trách chuyện huấn luyện thử một chút, tôi và tổ trưởng qua đó một chuyến.”
Tuy Đào Thành không phải là quá lớn tuổi, nhưng mà là một người rất chững chạc.
Chuyện này nếu như để một mình tổ trưởng đi, nói không chừng sẽ náo ra chuyện càng lớn hơn, bản thân mình đi qua còn có thể điều chỉnh một chút.
“Được, cứ giao cho tôi.”
Khưu Vũ Lạc và Đào Thành lần lượt lên xe, sau đó liền gọi điện thoại cho Lâm Dật.
“Lâm tiên sinh, tôi là Đào Thành.”
“Tôi biết, có chuyện gì.”
“Tôi có chút việc, muốn tìm cậu nói chuyện một chút, cậu đang ở đâu, tôi sẽ qua đó.”
“Có việc cứ nói qua điện thoại là được, không cần đi lại làm gì.”
“Vẫn nên gặp mặt nói chuyện thì hơn.” Đào Thành nói: “Việc này có chút phức tạp.”
“Tôi đang ở trên đường Hiệp Hòa, gặp tại đó đi, đến thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, bây giờ tôi sẽ qua đó.”
Cúp điện thoại, Đào Thành nhẹ nhàng thở ra, hướng về phía ghế phụ, nói với Khưu Vũ Lạc:
“Tổ trưởng, tôi đến lữ đoàn Trung Vệ nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên nhìn thấy người mới lại dùng loại giọng điệu này nói chuyện với chúng ta, có thể thấy người ta cũng không quan tâm đến cái danh hào lữ đoàn Trung Vệ này, không giống với những người khác.”
“Tôi biết, lái xe trước đi.” Khưu Vũ Lạc nói.
Cô cũng thừa nhận, việc này là do mình đã nhìn Lâm Dật với ánh mắt kỳ thị trước.
Chỉ là không nghĩ tới, Lưu lão đại lại coi trọng cậu ta như vậy.
Nhưng cho tới bây giờ, trong lòng Khưu Vũ Lạc vẫn còn chút nghi ngờ.
Cậu ta thật sự có năng lực giết cá sấu bằng tay không sao?
Quả thật có chút khoa trương.
...
Yến Kinh Hiệp Hòa.
Sau khi Lâm Dật rời khỏi lữ đoàn Trung Vệ thì gọi điện thoại cho Lý Sở Hàm, chuẩn bị đi tìm cô.
Lâm Dật có thể tới, cô đương nhiên rất vui vẻ.
Buổi họp còn chưa kết thúc, cô đã đi ra cửa chờ anh.
“Sở Hàm, lần này cô đúng thật sự động tâm rồi, buổi họp còn chưa xong mà đã đi ra chờ cậu ấy.” Tào Nam trêu ghẹo.
“Tôi sợ lúc anh ấy đến sẽ không thấy tôi.”
“Gọi điện thoại không phải là được sao, cần gì phải chờ tại đây.”
“Đoán chừng anh ấy sẽ đến nhanh thôi, đừng có gấp.”
Tào Nam và Thôi Oánh liếc nhau một cái, chỉ biết thở dài nhìn người bạn cùng phòng vừa mới rơi vào bể tình này.
Chờ sau khi kết hôn, cô ấy sẽ hiểu rõ cái gì gọi là cởi quần áo ra cũng hứng thú.
Ba người lại đợi vài phút, nhìn thấy Lâm Dật lái xe vào đây, Lý Sở Hàm liền đi lên đón.
“Chuyện bên kia có thuận lợi không?” Lý Sở Hàm hỏi.
“Đừng nói nữa, gặp phải một đám thiểu năng trí tuệ, nếu như biết sớm anh đã không qua đó rồi.”
“Vậy lần sau không đi là được.”
“Nghe em.” Lâm Dật vừa cười vừa nói: “Không phải nói có tọa đàm sao, kết thúc nhanh như vậy sao?”
“Tọa đàm cũng sắp xong rồi, đợi lát nữa còn có giai đoạn tham quan, chúng ta cùng đi xem đi.” Lý Sở Hàm nói:
“Một số thứ ở Hiệp Hòa tốt hơn một chút so với bệnh viện Hoa Sơn, có thể học hỏi một số kinh nghiệm.”
“Đi thôi, dù sao anh cũng nhàn rỗi không có việc gì.”
“Ừm.”
Đoàn người đi vào phòng họp Hiệp Hòa, nó có chút giống với kiểu phòng bậc thang của đại học, có thể chứa hơn hai trăm người.
Người phụ trách tọa đàm là Phó viện trưởng Mã Nhân Ba, ông vốn cũng không quan tâm đến chuyện này cho lắm.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Đây không phải là Lâm chủ nhiệm của bệnh viện Hoa Sơn sao?
Nhìn thấy Lâm Dật khiến cho Mã Nhân Ba rất ngạc nhiên, loại nhân vật cấp bậc đại thần này tới đây tuyệt đối là vinh hạnh của Hiệp Hòa!
Tuy trong lòng kích động, nhưng Mã Nhân Ba vẫn kiềm chế được, có gì muốn nói thì sau đó giao lưu là được.
Bốn người lặng lẽ đi tới chỗ ngồi của mình, bốn người ngồi cùng nhau, may họ không tính là béo nên cũng không quá chen chúc.
Bởi vì buổi tọa đàm hôm nay là buổi giao lưu trong nội bộ bệnh viện, nên một số lãnh đạo và lão đại cũng sẽ không đến.
Người tới đều là một số thầy thuốc nòng cốt, và một số đại diện của công ty dược phẩm.
Mục đích của bác sĩ là giao lưu học tập, mục đích của doanh nghiệp là hợp tác.
Bốn người vừa ngồi xuống không bao lâu, hội nghị liền tiến vào bước cuối cùng.
Bởi vì nội dung đều chỉ là mấy thứ khô khan, cho nên kết thúc vô cùng nhanh.
Không giống với mấy bài phát biểu của một số lãnh đạo, trước khi kết thúc còn có thể giả bộ hơn một giờ.
Sau khi tọa đàm kết thúc, ba người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi cùng Lâm Dật.
Bọn họ dự định đi thăm quan, Lý Sở Hàm dự đoán một chút khoảng trước giữa trưa là có thể kết thúc.
“Sở Hàm cậu nhìn xem Trần Duệ đến rồi!”
Nhìn theo hướng ngón tay của Thôi Oánh, Lâm Dật nhìn thấy Trần Duệ đang đứng cùng một người đàn ông trung niên.
Ngoại hình hai người có chút giống nhau, hình như là cha con.
“Không cần phải để ý đến bọn họ, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Lý Sở Hàm nói.
“Các người khoan hãy đi!” Trần Duệ nói.
“Có việc gì sao?”
“Cậu chính là Lâm Dật, người hôm qua đã đánh con trai tôi?!”
Người nói chuyện là cha của Trần Duệ, Trần Nhữ Kiến, giọng điệu mang theo sự chất vấn.
Nghe nói thế, Tào Nam và Thôi Oánh đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Hôm qua, bọn họ không phải chỉ lái xe thôi sao, chẳng lẽ còn đánh nhau?
Xung đột giữa hai bên đã thu hút sự chú ý của những người khác.
Trần Nhữ Kiến chính là một ông chủ lớn có tiếng, rất có danh tiếng trong ngành y dược.
Chuyện náo nhiệt này, không thể không nhìn.
“Là tôi, ông có ý kiến gì sao?” Lâm Dật nói.
“Cậu hại con trai tôi đụng xe, còn đánh nó, tôi cảm thấy cậu nên có một lời giải thích cho chuyện này.”
Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy ông ta sang một bên, rồi đi về phía trước.
“Giải thích cái lông ấy, lăn lộn trong giới y dược mà ngay cả tôi là ai cũng không biết, đời này ông cũng đừng mong có tiền đồ lớn.”
“Cậu thì tính là cái gì, tại sao tôi lại phải biết cậu!”
Trần Nhữ Kiến đại khái có thể đoán được thân phận của những người đang ngồi ở đây.
Cơ bản đều là chủ nhiệm của các bệnh viện lớn, luận về thân phận thì trong những người này, mình cũng coi như là xuất chúng.
“Nếu như ông không biết tôi là ai thì hỏi thăm một chút, nếu không thì công ty dược phẩm của ông cách ngày đóng cửa cũng không còn xa nữa đâu.”
“Chuyện gì vậy, sao lại tranh cãi rồi?”
Đúng lúc này, Mã Nhân Ba đi tới, chuẩn bị nhìn xem chuyện gì đang xảy ra.
“Mã viện trưởng, người này hôm qua đánh con trai tôi, tôi đang tìm cậu ta để nói phải trái.” Trần Nhữ Kiến nói:
“Dạng người mở miệng đều bẩn như cậu ta hẳn là y phong y đức đều có vấn đề. Tôi muốn điều tra một chút xem cậu ta thuộc bệnh viện nào, sau đó sẽ nói chuyện với lãnh đạo bọn họ.”
Trần Nhữ Kiến nói lời này chính là muốn Mã Nhân Ba điều tra danh sách những người tham gia một chút, sau đó sẽ động thủ.
“Nói đùa gì vậy, anh nói ý phong y đức của Lâm chủ nhiệm có vấn đề sao?!” Mã Nhân Ba nói: “Tôi thấy người đó là anh mới đúng!”
------
Dịch: MBMH Translate