Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1052 - Chương 1050. Người Nhà Họ Tần

Chương 1050. Người Nhà Họ Tần
Chương 1050. Người Nhà Họ Tần

Phát xong hết 1600 quả bóng!

Thời gian trôi qua mấy giây, biểu cảm của mọi người vẫn còn đang trong sự kinh ngạc, chưa có cách nào hồi thần.

“Cậu ta, vậy mà cậu ta kiên trì đến giờ này…”

Thành tích như thế này khiến đám đông tại hiện trường đều kinh ngạc đến tột đỉnh!

Một việc làm vĩ đại như thế này đã lưu lại một trang nổi bật trong lịch sử huấn luyện thử nghiệm của lữ đoàn trung vệ.

“Đây là xong việc rồi sao?” Lâm Dật đứng tại chỗ nói: “Chút nữa có phải tiếp tục không?”

“Không, không cần đâu, đã xong hết rồi.” Đào Thành lắp bắp nói:

“Thành tích này của cậu đã tính là hợp cách rồi.”

“Đây đã hợp cách rồi? Khua chiêng đánh trống mở cuộc huấn luyện, rồi chỉ tạo ra hạng mục đơn giản như này? Đây không phải là giết gà dùng đến dao mổ trâu sao.”

“Ơ…”

Đào Thành đã không còn biết nói gì cho ổn nữa, có được mấy người biến thái như cậu chứ!

“Nếu không còn việc gì, tôi quay về trước đây, ngày mai chắc vẫn là 9 giờ chứ?” Lâm Dật nói.

“Đúng đúng đúng, vẫn là 9 giờ.”

“Hẹn gặp lại ngày mai.”

Chào hỏi một câu, Lam Dật quay người rời đi, anh cũng không có để tâm tới Khưu Vũ Lạc, thẳng thừng đi ra khỏi phòng huấn luyện.

“Lần này các người nhìn nhầm rồi, bây giờ chắc đã tin Lâm Dật không phải bình thường rồi chứ, đến cả Vương Miện cũng không bằng cậu ta.”

“Lão Lưu, lần này ông nhặt được bảo bối rồi, nếu như tiểu tử này luyện tập tốt một chút, tương lai chắc chắn sẽ không tồi.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Lưu Hồng cười ha ha nói: “Tôi cũng có chút chờ đợi không nổi rồi.”

“Còn phải mấy ngày sau nữa cơ, lão đại anh đừng vui mừng quá sớm.” Khưu Vũ Lạc nói.

“Cậu ta thật sự rất lợi hại, nhưng tôi cảm thấy tư tưởng của người này không giống với chúng ta, cũng không giống như một người bình thường.” Vương Băng Ngọc phản bác nói.

“Lời này thì cô nói đúng ý rồi đó, người bình thường ai lại đến lữ đoàn trung vệ chúng ta chứ. Ha ha…”

Cùng lúc đó, Lâm Dật đi ra ngoài cửa, phát hiện bên ngoài dừng một chiếc xe Roll Royce Cullinan.

Một người thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục bình thường, mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ, dựa bên cạnh đầu xe, vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại.

Theo bản năng, hai người nhìn nhau, duy trì hơn 2 giây.

Sau đó cậu thanh niên kia khảy tàn thuốc, Lâm Dật cũng thu lại ánh mắt, quay về chiếc xe của mình, rời khỏi căn cứ huấn luyện.

Theo bản năng, người thanh niên kia quay đầu nhìn thoáng qua, biểu cảm có chút không tự nhiên, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Đúng vào lúc này, Khưu Vũ Lạc từ trong bước ra.

Người thanh niên dập điếu thuốc, nghênh đón Khưu Vũ Lạc.

Nhưng trên mặt Khưu Vũ Lạc vô cảm, nghiêng người đi về hướng khác, không hề để tâm tới anh ta.

Người đàn ông trẻ tuổi tên là Tần Nghiêm Lĩnh, là bạn trai của Khưu Vũ Lạc.

Tần Nghiêm Lĩnh cũng từng là thành viên của lữ đoàn trung vệ, chịu sự quản lý cùng một tổ, nhưng trong lần hành động lần trước bị thương, từ đó rút lui khỏi lữ đoàn trung vệ, nếu không thì không có khả năng tự do ra vào đây.

“Vũ Lạc, em đi làm cái gì?” Tần Nghiêm Lĩnh đuổi theo nói.

“Tối nay có hẹn với bạn ăn cơm rồi, anh về trước đi.”

“Chuyện tối qua, không phải là anh đã giải thích với em rồi sao, trong nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện, vì vậy anh mới không thể đi tìm em.”

“Em không muốn nghe anh giải thích.”

“Anh thật sự không có lừa em, có người nói nhìn thấy cô út của anh, chuyện này đối với nhà anh rất quan trọng, nên không cho anh rời đi. Nếu không biết em không dễ dàng gì quay về, làm sao anh có thể bỏ rơi em được.”

Nghe thấy lời này, Khưu Vũ Lạc đứng lại: “Là cái người tên Tần Ánh Nguyệt đó sao?”

“Đúng, chính là cô ấy. Cô ấy bỏ đi bao nhiêu năm nay, hình như đột nhiên xuất hiện tại Yến Kinh.” Tần Nghiêm Lĩnh nói tiếp:

“Nếu không phải là vì chuyện này, anh đã đi tìm em rồi.”

Khưu Vũ Lạc gật gật đầu: “Nhưng em thật sự đã hẹn người khác đi ăn rồi, ngày mai anh lại đến tìm em đi.”

Nói xong, Khưu Vũ Lạc lên xe của mình, không chú ý đến Tần Nghiêm Lĩnh nữa.

Người sau chỉ lắc lắc đầu, bất lực quay trở về xe của mình, hậm hực rời đi.

Trên đường quay về, Lâm Dật gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan, nói vài câu rồi mới dập điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Lâm Dật chuẩn bị đi tìm Lý Sở Hàm.

Nhưng lúc này, Lương Nhược Hư gọi đến.

“Tối nay có việc không?”

“Đây là lời nói gì vậy? Chẳng lẽ cô muốn hẹn tôi?”

“Không hẹn anh tôi gọi điện cho anh làm gì.”

“Đừng đùa nữa, tôi ở Yến Kinh, cô ở Trung Hải, cách hơn 1000 cây số làm sao hẹn? Hẹn trên mây sao?”

“Cái miệng của anh lúc nào cũng nói năng không thèm suy nghĩ.” Lương Nhược Hư phàn nàn nói: “Tối qua tôi đã về Yến Kinh rồi, mẹ tôi nói muốn hẹn anh ăn bữa cơm.”

“Mẹ vợ tương lai hẹn tôi, vậy thì khẳng định không vấn đề, hai người chọn địa điểm đi.”

“Tân Vinh Ký, đợi chút tôi gửi địa chỉ cho anh, dựa theo chỉ dẫn lái xe sẽ đến thôi.”

“Được.”

Cúp điện thoại không bao lâu, Lương Nhược Hư đã gửi địa chỉ đến rồi.

Lâm Dật quay đầu xe, lái xe đến địa chỉ ăn cơm.

Nếu như là Lương Nhược Hư đơn độc hẹn anh, Lâm Dật chưa chắc sẽ đi.

Bởi vì bình thường thời gian anh ở bên cạnh Lý Sở Hàm đã rất ít, vậy nên dưới tình hình như thế này, anh sẽ lựa chọn Lý Sở Hàm.

Nhưng bữa cơm này, Trầm Thục Nghi cũng sẽ tham gia, nên anh không có lý do từ chối.

Cuối cùng, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lý Sở Hàm, nói một chút về tình hình của mình cho cô ấy biết.

Lý Sở Hàm không nói gì, chỉ dặn dò Lâm Dật cố gắng uống ít thôi, không nên uống rượu lái xe, từ đầu đến cuối đều là dịu dàng như vậy, điều không nên hỏi thì không nói thêm một câu.

Khoảng tầm 40 phút sau, Lâm Dật lái xe đến Tân Vinh Ký.

Tân Vinh Ký là một nhà hàng chuyên về ẩm thực Thái Châu, đã từng được bình luận đánh giá là Michelin 1 sao, món ăn chính là thực phẩm chính thống, mức tiêu phí bình quân đầu người khoảng 900 tệ, vô cùng có tiếng ở Yến Kinh.

Lúc Lâm Dật bước vào cửa, vừa hay nhìn thấy Lương Nhược Hư vẫy tay với mình, anh lập tức đi qua đó.

“Dì Trầm.” Lâm Dật chào hỏi, sau đó tùy tiện ngồi xuống, nhìn Lương Nhược Hư nói:

“Đang yên lành, sao cô lại quay về Yến Kinh rồi? Bên phía Trung Hải không bận sao?”

“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi, không phải là vì anh, tôi đã chẳng trở lại đâu.”

“Hửm? Có liên quan gì tới tôi?”

“Sau khi xảy ra chuyện ngày hôm qua, anh đã nổi tiếng ở Yến Kinh này rồi, nếu không phải là mẹ tôi đứng ra bình ổn sự việc giúp anh, chắc anh đã phải vào trong trại rồi.”

“Đám người đó còn thật sự về nhà mách lẻo sao?”

“Bọn họ không phải là gãy xương thì là chấn thương sọ não, chắc chắn là không có tâm trạng đi mách lẻo, nhưng người trong nhà bọn họ biết chuyện này rồi, làm sao có ý định bỏ qua cho anh.”

“Chậc chậc chậc…” Lâm Dật xoa xoa cằm:

“Tôi biết ngay đám người này không biết điều, còn thật sự để tôi đoán đúng rồi.”

Trầm Thục Nghi cười nhìn Lâm Dật: “Ngược lại dì khá là hiếu kỳ, lý do vì sao cháu lại ra tay với bọn họ? Cháu chắc cũng có nghĩ tới hậu quả của việc này, nếu như không có mười phần nắm chắc, cháu chắc sẽ không làm như thế.”

Lâm Dật he he cười: “Cũng không có khoa trương như dì nghĩ đâu, lúc đó cháu thật sự có chút cáu giận, thêm nữa bọn người Triệu Mặc cứ toàn giả bộ với cháu, cháu nhìn mà phiền lòng, thế là động thủ với bọn họ luôn.”

Trầm Thục Nghi soi xét Lâm Dật, nửa cười nửa không.

“Với dì mà cháu còn che giấu sao?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1050.
Bình Luận (0)
Comment