“Không có che giấu, chỉ là có một vài chuyện chưa ra gì cả, nên trước tiên chưa nói với dì.” Lâm Dật vừa cười vừa nói:
“Đợi kế hoạch hạng mục hình thành rồi, cháu khẳng định báo với dì đầu tiên.”
Trầm Thục Nghi quá thông minh, nhiều chuyện đều không qua nổi mắt của bà ấy.
Lâm Dật rất thích trở thành địch thủ với người như thế này, như vậy càng kích thích.
Nhưng dựa vào mối quan hệ hiện tại của hai người, muốn trở thành địch thủ là không thể nào rồi, trở thành chiến hữu sát cánh bên nhau, ngược lại càng thích hợp hơn.
“Trong lúc mọi chuyện còn chưa đâu ra đâu, cháu đã dám động thủ với bọn họ. Rốt cuộc là cháu giấu lá bài lớn cỡ nào? Cháu xác định như vậy, bên trên có khả năng bảo vệ cháu không?”
“Tầm như vậy ạ, tóm lại vấn đề không lớn.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nhưng đám người này đến bây giờ còn chưa đến tìm cháu, chuyện này khá kỳ quái, thật có chút ngoài dự liệu của cháu.”
“Dù sao bọn họ đều là những nhân vật có mặt mũi, cũng biết bản thân không chiếm lý lẽ nên bọn họ không có truy cứu sâu chuyện này.” Lương Nhược Hư nói.
“Bọn họ chính là một đám ngựa quen đường cũ, chó thì vẫn quen ăn phân, chắc chắn là không thể nói lý rồi.” Lâm Dật cười nhìn Trầm Thục Nghi, nói:
“Dì Trầm, cháu chắc là dì đã giúp đỡ rồi, nếu không phải là dì đối phó từ bên trong, bây giờ ở thành phố Yến Kinh cũng không thể nào gió yên biển lặng như thế này, bọn họ sớm đã ra tay rồi.”
Lương Nhược Hư bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm nói:
“Mẹ tôi thật sự có giúp đỡ, nhưng không giúp được gì, người thật sự giúp đỡ chính là người ngồi ở phía sau anh đấy!”
Trầm Thục Nghi nở nụ cười, không tiếp tục nói lời nào về chuyện này nữa.
“Cháu có còn nhớ, khoảng thời gian trước năm mới, có một diễn đàn hội nghị thượng đỉnh về chất bán dẫn không. Bây giờ sắp được tổ chức, hình như là 3 ngày sau, đến lúc đó dì gọi điện thoại cho cháu, cháu cùng dì qua đó xem thử.”
“Dạ cháu biết rồi, cảm ơn dì Trầm.”
“Dựa vào tình hình của cháu hiện giờ, dì chắc việc huấn luyện của lữ đoàn trung vệ không có vấn đề gì lớn, nhưng cháu vẫn còn việc làm ăn ở Trung Hải, giữa hai phương diện này cháu sắp xếp thế nào?”
Liên quan tới chuyện của lữ đoàn trung vệ, Trầm Thục Nghi và Lương Nhược Hư chỉ biết được chút sự tình bề ngoài mà thôi.
Cụ thể nội dung là thế nào thì không biết gì.
Dù gì độ ảnh hưởng của Lương Hướng Hà ở Hoa Hạ bày ra ở đó, khẳng định sẽ biết được một vài điều.
“Chuyện của công ty, thật ra cháu lại chẳng nghĩ đến.” Lâm Dật rất thẳng thắn vô tư nói:
“Cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ trở thành người giàu nhất Hoa Hạ, tiền đủ tiêu là được rồi, chuyện của phía bên lữ đoàn trung vệ thì cháu lại thấy có hứng thú khá lớn.”
“Vậy chuyện liên quan đến bố mẹ của cháu thì sao, cháu có dự tính gì không.” Trầm Thục Nghi nói: “Trước đây, cháu còn từng hỏi dì chuyện liên quan đến phương diện này.”
“Cháu không nghĩ tới chút nào.”
Lương Nhược Hư yên lặng ngẩng đầu, phát hiện Tần Ánh Nguyệt ngồi phía sau lưng Lâm Dật, cơ thể run rẩy một chút.
Nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, bà ấy chắc là buồn lắm.
“Cháu hận bọn họ sao?” Trầm Thục Nghi hỏi.
“Làm sao có thể, cháu là một người ấm áp như thế mà.” Lâm Dật nói tiếp: “Lúc còn nhỏ, cháu cũng nghe bố mẹ cháu nhắc đến việc này, cháu cảm thấy bọn họ chắc chắn có nỗi khổ trong lòng.”
“Vì vậy anh không hề hận bọn họ, đúng không?” Lương Nhược Hư hỏi thăm dò.
“Đương nhiên.” Lâm Dật nói tiếp:
“Bọn họ có thể đưa anh đến thế giới này, vốn đã là chuyện đáng để anh cảm ơn rồi, chỉ là bọn họ không có làm hết nghĩa vụ dưỡng dục mà thôi, vì vậy không có cái gì phải hận cả.”
“Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ đến đi tìm bọn họ.”
“Đều đã qua hơn 20 năm rồi, cũng không phải nói tìm thì có thể tìm được, vả lại anh chắc rằng bây giờ bọn họ cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, còn có khả năng sinh thêm cho anh một đứa em trai hoặc em gái rồi. Nếu như thật sự đi tìm, nói không chừng anh còn trở thành thừa thãi.” Lâm Dật cười ha ha nói tiếp:
“Thế nhưng, anh vẫn là hy vọng bọn họ khỏe mạnh, sau đó mỗi người một nơi sống tốt.”
“Cháu có thể nghĩ như vậy cũng khá tốt.” Trầm Thục Nghi gắp một miếng cá, đặt vào trong đĩa của Lâm Dật để che giấu đi cảm xúc trong lòng.
“Thử món này đi, hương vị không tồi.”
“Cảm ơn dì Trầm.”
Một bữa cơm ăn khoảng tầm một tiếng đồng hồ, rồi thì ai nấy tự thu dọn đồ, rời khỏi nhà hàng.
Nhưng Trầm Thục Nghi và Lương Nhược Hư không có rời đi, đứng ở trước cửa nhà hàng, mắt nhìn tiễn Lâm Dật.
Mấy phút sau, Tần Ánh Nguyệt từ bên trong đi ra, nhìn không ra có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.
“Thế nào, có cảm giác gì?”
“Haiz...”
Tần Ánh Nguyệt hít sâu một hơi: “Thằng bé không hận tôi, như vậy đã đủ rồi.”
“Đều nói con trai giống mẹ, nói như vậy không sai chút nào, trong xương tủy của thằng bé có sự dịu dàng giống chị.”
“Đúng thật là, đều đã là người hơn 50 tuổi rồi, còn dịu dàng cái gì chứ.”
“Vậy chị đỏ mặt cái gì.”
Nhìn hai người này, cộng lại với nhau, số tuổi đã vượt qua 100 rồi mà còn đấu khẩu, Lương Nhược Hư cảm thấy thật thú vị.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Dật quay về khách sạn, vì Lý Sở Hàm đã trở về rồi.
Nhưng đồ mua về không nhiều, chỉ có ba thứ, một trong số đó còn có một cái áo khoác là mua cho Lâm Dật.
Hiếm khi ban đêm hai người ngủ rất bình thường, chẳng làm cái gì.
Lý Sở Hàm phải bay chuyến bay sáng lúc 10 giờ hơn, vì vậy mỗi người đều có việc riêng. Lâm Dật không đi tiễn cô ấy, lái xe đến căn cứ huấn luyện của lữ đoàn trung vệ.
Lâm Dật đến khá sớm, sớm hơn 20 phút.
Nhưng khi Lâm Dật đến đây, phát hiện những người khác đến huấn luyện thử cũng đã đến rồi.
Mặc dù đến sớm hơn 20 phút nhưng anh vẫn là người đến muộn nhất.
“Mấy người xem, thằng nhãi đó lại đến rồi.”
Người phát ngôn tên là Quách Khánh Khôn, người không cao lắm, sắc mặt có chút đen, ngồi xổm trên mặt đất, thái độ nghiền ngẫm.
“Anh ta không phải bị tổ trưởng Khưu đuổi đi rồi sao, sao hôm nay lại đến nữa?”
Người nói lời này là Trương Huy, trong buổi huấn luyện thử ngày hôm qua, anh ta tránh được 724 quả bóng Tennis, là một người có thành thích tốt nhất trong đám người này, cho nên anh ta tự nhiên trở thành nhân vật trung tâm của câu chuyện.
“Biết được điểm đặc biệt của lữ đoàn trung vệ, nên anh ta mặt dày vô sỉ quay trở lại thôi.”
“Vậy thì quá đáng sợ rồi.” Những người khác phụ họa theo: “Nếu là tôi, khẳng định tôi sẽ không có mặt mũi mà trở lại, để người khác xem như trò cười.”
“Anh ta quay lại cũng chẳng có tác dụng gì, một nơi nghiêm khắc như lữ đoàn trung vệ, mọi người cố gắng hết sức để được vào đây. Người bất chấp mệnh lệnh của cấp trên, với lại còn vô tổ chức vô kỷ luật như anh ta chắc chắn sẽ không được thu nhận, đợi chút khi lãnh đạo tới sẽ đuổi anh ta đi thôi.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, lữ đoàn trung vệ không phải là nơi mà ai cũng có thể vào nổi.”
“Oa, mấy người nhanh nhìn kìa, anh ta đang làm cái gì? Cho heo ăn?”
Nhìn thấy Lâm Dật từ trong cốp xe lấy heo con ra, người nào nhìn thấy cảnh này đều mở rộng tầm mắt.
Làm cái quái gì thế này?
Thế mà đến đây cho heo ăn à?
Đây là quái thai từ đâu đến đây?
Đúng lúc này, Lưu Hồng và Tào Gia Độ dẫn theo mấy người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt, từ trong tòa nhà bước ra.
Vốn dĩ muốn tổ chức tập hợp nhân viên, nhưng lại nhìn thấy Lâm Dật ở một bên đang chuyên tâm chăm chú đút cho heo ăn.
Bỗng chốc bọn họ cảm thấy tam quan đều muốn sụp đổ.
“Thằng nhóc Lâm Dật này thật là quá đặc biệt.” Lưu Hồng lúng ta lúng túng nói.
“Mấy người nhìn xem, tôi đã nói cái gì, tôi chính là cảm thấy loại người như anh ta có đầu óc không phải bình thường.” Vương Băng Ngọc nói:
“Có chút lãng phí dung mạo của anh ta rồi, thật sự là quá đẹp trai mà.”
“Vậy thì đợi chút rồi tập hợp vậy, đợi anh ta cho heo ăn xong.” Lưu Hồng nói.
Khưu Vũ Lạc: “...”
------
Dịch: MBMH Translate