Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1056 - Chương 1054. Tấm Vé Chân Chính

Chương 1054. Tấm Vé Chân Chính
Chương 1054. Tấm Vé Chân Chính

Người nói chuyện tên là Viên Hạo, thân hình cao hơn một mét tám, có gương mặt hình chữ điền, thuộc thể loại chỉ cần nhìn từ sau lưng thôi cũng có thể nhận ra được khuôn mặt chính diện tốt hay xấu.

Dù Viên Hạo không phải xuất thân từ gia tộc lớn, nhưng cha của anh ta từng là thành viên lữ đoàn trung vệ, trong nhà tương đối kín tiếng. Anh ta tự làm ăn kinh doanh vẫn có tầm ảnh hưởng nhất định tại Yến Kinh.

“Đang yên đang lành anh tức giận cái gì chứ? Ai lại chọc giận anh rồi?” Trương Huy hỏi.

“Thông qua thành tích của hôm qua và hôm nay, tôi có thể dự tính được, tôi gần như chỉ có thể xếp ở hạng thứ 12 mà thôi, miễn cưỡng vẫn có thể tiến vào được lữ đoàn trung vệ. Giờ thì hay rồi, tên nhóc Lâm Dật kia tới, tôi lập tức bị đẩy xuống hạng 13, cơ hội để tiến vào cũng mỏng manh hẳn đi.”

Trương Huy và Quách Khánh Khôn nhìn nhau một cái, hiểu được lý do khiến anh ta phải nổi giận như vậy.

Lần thử nghiệm huấn luyện này của lữ đoàn trung vệ đến cuối cùng chỉ chọn mười hai người mà thôi, bởi vì có sự tham gia của Lâm Dật nên rất có khả năng sẽ chèn ép khiến anh ta bị loại.

Mà lần thử nghiệm huấn luyện tiếp theo lại không biết khi nào mới được tổ chức.

Nếu như vài năm sau mới tổ chức, tuổi tác của bọn họ cũng lớn rồi, không phù hợp với quy định tuyển chọn của lữ đoàn trung vệ nữa.

Thế nên đối với những người thử nghiệm huấn luyện lần này mà nói, cơ hội như thế này không thể lãng phí được.

“Trước mắt anh đừng bi quan như thế, ngày mai vẫn còn hai hạng mục kiểm tra nữa, nếu như thành tích của anh xuất sắc, vẫn có cơ hội tiến vào được.” Quách Khánh Khôn an ủi.

"Nhưng tỷ lệ lại quá thấp, tôi không muốn mạo hiểm như thế này."

Trương Huy và Quách Khánh Khôn đều vô thức nhìn về phía Viên Hạo.

“Vậy cậu nghĩ như thế nào? Không phải là muốn âm thầm chơi hắn ta một vố chứ?”

“Tôi đang nghĩ xem có thể đưa cho anh ta chút tiền hay không, để anh ta từ bỏ thử nghiệm huấn luyện, như thế cơ hội của tôi lại tới rồi.”

“Nếu như anh đã có suy nghĩ như vậy, thì không bằng đi hỏi người khác xem.”

“Những người xếp hạng trước tôi hầu hết tôi đều biết rõ, gia tộc bọn họ ở Yến Kinh có tiếng tăm rất lớn, hơn nữa mấy người từ vùng khác đến kia có điều kiện cũng không tệ, chỉ có cái người tên Lâm Dật đó có lai lịch không rõ ràng, nên tôi muốn thử một chút. Tôi thật sự không muốn mất đi cơ hội này.”

“Đây cũng là một cách, nhưng tôi cảm thấy tốt nhất anh vẫn nên đi hỏi ý kiến của người trong gia đình anh trước, xem bọn họ sẽ nói như nào đã.”

“Được rồi, tôi sẽ về tìm hiểu thử.” Viên Hạo châm điếu thuốc, nói tiếp:

“Con mẹ nó, huấn luyện thử nghiệm tốt như vậy, bởi vì hắn ta mà khiến ông đây chẳng còn cơ hội nữa.”

Cả ba trò chuyện một lúc, rồi mỗi người ai lái xe về nhà nấy.

Sau khi rời khỏi lữ đoàn trung vệ, Lâm Dật gọi điện thoại cho Trần Nghiên, gọi cô ấy cùng tới Đại Bảo Kiếm, đi đến đó một mình chẳng thú vị gì cả.

“Anh Lâm, gặp ở chỗ cũ nhé.”

Sau khi cúp điện thoại với Trần Nghiên, Lâm Dật lái xe đến chỗ suối nước nóng ngâm mình.

Nhưng lúc Trần Nghiên đến, phát hiện ra người đi cùng cô ấy đến không phải là Cố Nam Chi, mà là Lương Nhược Hư.

“Ơ…”

Lâm Dật đứng hình: “Sao em lại dẫn cô ấy đến đây?”

“Lúc anh gọi điện thoại tới, hai bọn em đang ở cùng nhau, sau đó thì chị ấy đến cùng.”

“Hả…”

Lâm Dật nhìn Lương Nhược Hư: “Nếu như tôi nói với cô, tôi hẹn em ấy tới để ăn cơm, thì cô có tin không?”

“Bớt nói bậy với tôi đi.” Lương Nhược Hư nói tiếp:

“Đi cùng nhau đi, vừa hay tôi cũng muốn trải nghiệm một chút.”

Lâm Dật: “?”

“Cô chắc chắn là muốn trải nghiệm sao?”

“Tất nhiên rồi, nếu không thì tôi tới làm gì?”

Lương Nhược Hư vốn cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng vì sau khi cô tới nơi lại phát hiện nó không hề giống như những gì mình đã nghĩ.

Chỉ là điều kiện và hoàn cảnh xung quanh dùng để tắm rửa khá tốt mà thôi, dường như không có thứ gì khác biệt cả.

Thế nên muốn tới để xem thử, Đại Bảo Kiếm mà Lâm Dật yêu thích rốt cuộc là thứ gì.

“Với thân phận của cô tới đây có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”

“Tôi đang đeo khẩu trang mà, chẳng có người nào biết tôi là ai đâu.” Lương Nhược Hư nói.

"Anh Lâm, cái này anh không cần lo đâu, với sức ảnh hưởng của nhà họ Lương ở Hoa Hạ, cho dù có người chụp được chị Hạt Gạo ở nơi như thế này cũng chẳng ai dám đưa tin ra ngoài, trừ khi không muốn sống ở Hoa Hạ nữa.”

“Vậy còn đợi gì nữa.”

Lâm Dật kéo lấy tay của Lương Nhược Hư nói: “Hôm nay tôi đây dẫn cô trải nghiệm thử combo đồ ăn hàng đầu của Đại Bảo Kiếm, cho cô biết được cái gì gọi là thưởng thức.”

“Vừa nói đến mấy loại chuyện như thế này là anh liền hí hửng ngay vậy.”

Lương Nhược Hư lườm một cái rồi nói: “Lúc kiếm được mấy chục tỷ cũng không thấy anh thế này đâu.”

"Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi, chỉ có Đại Bảo Kiếm mới có thể khiến tâm hồn cô thăng hoa, tin tôi đi, tôi sẽ cho cô biết được thế nào gọi là kỷ niệm màu hồng phấn."

Một đám ba người tiến vào bên trong khu suối nước nóng ngâm mình.

Lần này Triệu Hằng Đông không có ở đây, nhưng quản lý đại sảnh vừa thấy Lương Nhược Hư tới đã lập tức tiến lên đón tiếp.

Bởi vì khi đến vào ngày hôm trước, Triệu Hằng Đông đã dặn đi dặn lại rồi, về sau nếu những người này mà còn đến nữa nhất định phải tiếp đãi những dịch vụ tốt nhất.

Vì vậy vừa nhìn thấy Lương Nhược Hư, quản lý đại sảnh đã vội vàng chạy đến, ngay cả chiếc khẩu trang mà cô đang đeo cũng không ảnh hưởng đến sự quan sát của anh ta.

Bơir vì cách ăn mặc y như nhau.

“Xin chào cô Lương, có cần một sắp xếp gì không?”

Lương Nhược Hư cân nhắc trong vài giây: “Sắp xếp một chút đi.”

“Bây giờ tôi sẽ đi thu xếp ngay, mời ba vị đi theo tôi.”

Lâm Dật: “?”

Trần Nghiên: “?”

Hai người nhìn nhau, rồi khó hiểu nhìn Lương Nhược Hư đang tiến vào thang máy.

Không phải cô ấy đến đây lần đầu tiên sao?

Vậy mà lại có quyền lợi thu xếp phòng sao?

Chuẩn bị qua loa một chút, ba người thay quần áo và đi đến suối nước nóng.

“Chị à, chị được hưởng đãi ngộ thần tiên gì thế, vừa tới nơi người ta đã lập tức phải đi thu xếp rồi?”

“Anh Lâm là hội viên cao cấp ở đây, mà còn chưa được những quyền lợi như thế này đâu.”

“Bởi vì đẳng cấp của anh ấy chưa đủ thôi.”

“Haizz…”

Lâm Dật thở dài: “Anh đây còn định dẫn người ta đến Đại Bảo Kiếm, nhưng không ngờ quyền lợi của người ta lại cao hơn anh nhiều. Mẹ nó! Thật là tự vả mặt rồi.”

“Nếu anh có suy nghĩ về khía cạnh này, tôi có thể giúp anh sắp xếp một chút?” Lương Nhược Hư vừa cười vừa nói, trong lòng gợn lên sóng nước lăn tăn.

“Vẫn là thôi vậy, sau này tôi đến đây, chỉ cần nhắc tới tên cô là được rồi, có khi thẻ hội viên cũng không cần dùng tới nữa chứ.” Lâm Dật nói tiếp:

“Đúng rồi, chuyện của tôi không phải đều xử lý xong hết rồi sao, cô định lúc nào thì về Trung Hải?”

“Anh tính lúc nào về?” Lương Nhược Hư hỏi lại.

“Dự tính phải thêm vài ngày nữa, cô muốn đi cùng tôi sao?”

“Không được sao?”

“Tất nhiên là được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đưa cô đi trải nghiệm máy bay tư nhân của tôi một chút.”

“Ai mà thèm chứ.”

Cả ba trò chuyện một lúc, sau đó đi đến phòng trên tầng cao nhất.

Sau khi ngồi một lát, Lương Nhược Hư cảm thấy cũng khá dễ chịu.

Khó trách Lâm Dật lại thường xuyên tới nơi này như thế, đúng là cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả.

Mát-xa xong, ba người họ tìm một nơi ăn một bữa tại quán ngoài trời, sau đó ai về nhà nấy.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật mới hơn 8 giờ đã dậy.

Việc dậy sớm như vậy không liên quan gì tới việc của anh cả, chủ yếu là do tên heo con ở trong cốp kia nên được cho bú sữa rồi.

Lâm Dật tính toán một chút, thời gian và tần suất cho bú sữa đã giảm đi nhiều rồi, thậm chí có thể ăn chút thức ăn khác.

Đợi đến khi quay về, gần như có thể cai sữa được rồi.

Sau khi làm xong mọi việc, Lâm Dật lại đi ăn sáng, sau đó lái xe đến khu vực của lữ đoàn trung vệ.

Bắt đầu buổi huấn luyện thử nghiệm thứ ba rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1054.
Bình Luận (0)
Comment