Sau khi đến nơi, phát hiện hạng mục thứ ba của cuộc thi huấn luyện còn chưa kết thúc, nhưng cũng gần đến đoạn cuối cùng.
Trước đó Lâm Dật đã biết, nội dung khảo nghiệm ngày hôm nay chính là sức bền.
So với hai bài kiểm tra trước đó, bài kiểm tra hôm nay càng thêm chuyên nghiệp, hơn nữa còn dùng đến thiết bị chuyên môn.
Xe đạp và máy chạy bộ.
Nhưng hai thiết bị này vẫn khác một chút so với xe đạp phổ thông và máy chạy bộ, chính là ở chỗ chuyên môn dùng để kiểm tra thể lực.
Thí sinh tham gia thử nghiệm cần phải đeo mặt nạ lên, sau đó kiểm tra số lượng nhịp thở, tổng lượng khí oxi hít vào, tổng lượng CO2 thở ra, và tần suất nhịp thở mỗi phút.
Bằng cách theo dõi những thay đổi trong nhịp thở dùng để phản ánh khả năng hô hấp tim phổi của người được thử nghiệm, và hiệu quả tiêu thụ CO2 và chất béo.
Sau đó, thông qua phần mềm chuyên nghiệp đưa ra các số liệu được tính toán cụ thể, đồng thời đưa ra kết quả đánh giá.
Sự xuất hiện của Lâm Dật khiến mọi người phải liếc nhìn, đổ dồn ánh mắt vào người anh.
Đặc biệt là Viên Hạo, anh ta vô cùng mong đợi Lâm Dật không đạt được kết quả tốt gì, như vậy anh ta mới có được cơ hội.
Nhưng hi vọng thì đong đầy mà thực tế thì lại rất tàn khốc.
Kết quả kiểm tra của Lâm Dật một lần nữa dẫn đầu tất cả mọi người.
Và cũng giống như hai lần trước, không cần phải dốc hết toàn lực, anh đã đè bẹp thành công 35 người còn lại, thậm chí Vương Miện còn bị anh vượt mặt một cách dễ dàng mà không hề có bất kỳ khó khăn gì.
Nhìn thấy thành tích của Lâm Dật, Lưu Hồng vô cùng hài lòng.
“Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn anh ta có thể dùng thành tích đứng nhất của mình vượt qua cuộc thử nghiệm này.”
Đào Thành gật đầu, cực kỳ đồng ý với câu nói của Lưu Hồng.
Điểm số của Lâm Dật dẫn trước những người khác một khoảng cách lớn, đợi lát khi thi kiểm tra tư duy logic, chỉ cần thành tích không thuộc loại đứng cuối thì muốn giành được vị trí đứng nhất là không thành vấn đề.
Lưu Hồng nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi nghĩ thời gian còn lại cũng không nhiều nữa. Bây giờ bắt đầu kiểm tra tư duy logic. Không cần lãng phí thời gian.”
“Được.”
Sau khi nghỉ ngơi hơn mười mấy phút, những người tham gia thử thách huấn luyện ở lữ đoàn trung vệ cùng nhau đến bên sân vận động.
Phía trong ngoại trừ có hai tấm bảng đen ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác.
Đào Thành nhìn những người tham gia huấn luyện thử nghiệm, nói:
“Bây giờ điều cần làm là hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng, nhưng mọi người đừng lo lắng, bài kiểm tra này chỉ cần hoạt động bộ não một chút là có thể vượt qua.”
Rất nhiều người sớm đã nghe ngóng tin tức xong rồi, mục này là bài kiểm tra khả năng tư duy logic, chỉ là không biết nội dung của bài kiểm tra là gì.
Lúc này, Vương Băng Ngọc phát giấy và bút cho mọi người, lát nữa dùng để viết đáp án.
Ngay lập tức, Đào Thành lật ngược một trong những tấm bảng đen ở đó.
Có một vài dòng chữ in nhỏ trên đó, đây chính là câu hỏi khảo sát.
“Đầu tiên, tôi xin mô tả một chút nội dung của đề thi cho mọi người, để giúp các anh thuận lợi giải đáp án.”
“Hỏi rằng, nếu có 100 cặp vợ chồng sinh đôi, trong đó một đứa bé là bé trai, vậy xác suất để đứa còn bé còn lại là bé trai sẽ là bao nhiêu?”
Sau khi đọc câu hỏi, Đào Thành nhắc nhở: "Không được phép nói thầm cho nhau biết, thời gian trả lời là một phút."
Lâm Dật nhìn thoáng qua câu hỏi, cảm thấy đề bài khá thú vị.
Sau khi suy nghĩ vài giây, anh liền viết ra đáp án của mình.
Một phút sau, Đào Thành lật ngược lại tấm bảng đầu tiên và lật ngược tấm bảng thứ hai.
Nhưng điều hay ở chỗ là không có dòng chữ nào trên bảng đen, chỉ có ba tờ giấy A4.
“Để tôi giới thiệu câu hỏi này với mọi người.”
“Giả sử 3 tờ giấy A4 này là 3 cánh cửa. Trong đó, ở phía sau một cánh cửa là ô tô, còn hai cánh cửa còn lại phía sau có đàn dê rừng. Bây giờ tôi mời một vị học viên, chọn một cánh cửa để mở, và nhìn vào cánh cửa đó xem phía đằng sau cánh cửa có phải có một chiếc xe hơi hay không.”
“Chọn cửa đầu tiên!” Trương Huy giành nói trước.
“Anh nghĩ sau cánh cửa này sẽ có một chiếc xe hơi sao?”
“Tôi không rõ, vì xác suất là như nhau, bất luận mở cửa nào thì xác suất chọn đúng xe ô tô cũng là 1/3, nên tôi mới thuận miệng nói một câu.”
Đào Thành cười gật đầu: “Anh nghĩ như vậy cũng đúng.”
Tuy nhiên, Đào Thành không mở tờ giấy A4 đầu tiên, mà mở tờ thứ hai.
Trên mặt sau của tờ giấy A4 thứ hai có một chữ “dê” rất rõ ràng.
Nói cách khác, đằng sau cánh cửa này, có dê chứ không phải ô tô!
Lúc này, Đào Thành lại lên tiếng.
“Bây giờ mọi người đoán xem xác suất có ô tô ở sau cánh cửa thứ 3 là bao nhiêu? Một phút để mọi người làm bài, sau đó có thể cầm tờ giấy A4 trên tay lên.”
Cả hai câu hỏi đã được hoàn thành.
Chỉ trong chốc lát đã có người viết đáp án ra giấy, nhưng có một số người vẫn đang vắt óc suy nghĩ, dường như họ chưa tìm ra câu trả lời cụ thể là gì.
Nhưng thời gian chỉ có một phút đồng hồ, nên sẽ không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu như không thể đưa ra được đáp án trong khoảng thời gian ngắn, bạn sẽ phải đối mặt với việc bị loại.
Rất mau, tất cả 36 đáp án đã được thu về.
“Tôi nhớ tới các bạn năm đó, hình như là tiểu Vương trả lời đúng được một câu, những người còn lại hầu hết trả lời sai.” Lưu Hồng nói.
“Này, lãnh đạo, tôi nói anh biết, năm đó tôi trả lời chính xác một đề cũng là nhờ đoán mò mà thôi.” Vương Băng Ngọc nói.
“Nhưng Vương Miện hình như cũng trả lời đúng.”
“Anh ấy trả lời đúng một đề cũng nhờ đoán mò thôi.” Khưu Vũ Lạc nói: “Tôi đã nghe anh ấy nói qua việc này rồi.”
“Cậu ta đoán đúng là được rồi, quan tâm đoán mò hay không làm gì, đều không quan trọng.” Lưu Hồng nói tiếp:
“Trước hết lật câu trả lời của Lâm Dật ra xem, để tôi xem cậu ấy có thể đúng được bao nhiêu câu trả lời."
Nghe theo lời chỉ thị của Lưu Hồng, Đào Thành ở bên trong lật qua lật lại xem.
Khi nhìn thấy câu trả lời, sắc mặt anh ta thay đổi.
“Tất cả các câu trả lời đều đúng. Đáp án câu thứ nhất xác suất là 1/3 và câu hỏi thứ ai trả lời xác suất là 2/3.”
“Thằng nhóc này thật sự không làm tôi thất vọng, cậu ta lại có thể trả lời đúng tất cả.”
Lưu Hồng vui vẻ nói.
“Lão đại, đừng vui mừng sớm như vậy, có lẽ là đoán mò mà đúng cũng không chừng.”
Khưu Vũ Lạc nói.
“Đợi một lát hỏi anh ta xem sao lại chọn đáp án như vậy là sẽ biết thôi.”
Sau đó, Đào Thành lại xem câu trả lời của những người khác.
Có hơn 20 mấy người, cả hai câu trả lời đều viết 1/2.
Còn có người đã để hai đáp án làm ngược nhau, nên không đúng được một câu nào.
Cũng có người viết là đáp án vô cùng khó tin, không có chút dính dáng gì đến câu hỏi.
Khiến cho Đào Thành vô cùng vui mừng là trong đó có 4 người đã trả lời đúng câu hỏi đầu tiên và ba người trong số họ trả lời đúng câu hỏi thứ hai.
So với những người chơi cũ trước kia đã được tính là khá tốt rồi.
Bởi vì năm đó không ai trong số họ có thể trả lời đúng.
“Trong hạng mục khảo sát này, 28 người được 0 điểm, số 5 Đỗ Quyên, số 9 Đổng Tân Bằng, số 11 Hoàng Thuần, 14 Quách Cường, 18 Trương Lỗi, 22 Đặng Bằng Phi, 25 Mã Tô Dương được 1 điểm, và số 36 Lâm Dật ghi được 2 điểm.”
Ngay khi câu đáp án được đưa ra, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.
“Huấn luyện viên, anh ta trả lời đúng hết tất cả rồi sao?” Viên Hạo ngạc nhiên nói:
“Câu trả lời cho cả hai câu hỏi rõ ràng là 1/2. Làm sao lại có câu trả lời khác được.”
Đào Thành bật cười: “Hai câu hỏi này đều là câu hỏi suy luận logic, rất dễ khiến người ta trả lời sai. Anh viết đáp án 1/2 là điều dễ hiểu.”
Nói xong, Đào Thành nhìn Lâm Dật.
“Lâm Dật, anh có thể chia sẻ suy nghĩ của mình về việc trả lời câu hỏi và cho mọi người biết làm thế nào anh có được hai đáp án 1/3 và 2/3 không.”
------
Dịch: MBMH Translate