"Không phải chứ, lại là một vị đại thiếu gia?"
Biết được thân phận của Lâm Dật, mọi người ở trong phòng làm việc đều bĩu môi.
Bọn họ vốn cho rằng người thu mua Sở nghiên cứu là một nhà nghiên cứu khoa học lớn nào đó, không nghĩ tới đúng là một vị đại thiếu gia ngoài nghề.
Đây là chuyện mà bọn họ sợ nhất, cũng không mong muốn nhìn thấy nhất.
Một khi xuất hiện tình huống như vậy, cũng rất dễ dàng xuất hiện tính huống người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề.
"Sở trưởng, anh biết ý đồ của anh ta khi thu mua Sở nghiên cứu chúng ta không?"
Lục Dĩnh dò hỏi.
Tôn Phú Dư yên lặng đốt điếu thuốc, hút một hơi rồi mới lên tiếng:
"Ý đồ cụ thể còn khó nói, chúng ta không có giao lưu quá nhiều ở trong điện thoại, tất cả mọi tình huống còn phải chờ đối phương tới đây rồi lại nói sau."
"Hừ, việc này không cần suy đoán, tôi cũng đã biết."
Nói chuyện chính là một người đàn ông đeo kính mắt giống như Tôn Phú Dư, tuổi tác cũng không lớn, khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, mái tóc ngắn, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt.
Người đàn ông này tên là Lưu Sở, là tiến sĩ tốt nghiệp đại học Phục Đán của thành phố Trung Hải, cũng là người đang theo đuổi Lục Dĩnh.
Chỉ là đã hơn một năm nay, hai người cũng không có bất kỳ tia lửa ma sát gì cả, nhưng Lưu Sở cũng không hề từ bỏ, vẫn luôn không ngừng đeo đuổi Lục Dĩnh.
"Cậu đoán được?"
Tôn Phú Dư hỏi:
"Dụng ý của anh ta là cái gì?"
"Có hai khả năng xảy ra."
Lưu Sở chậm rãi đưa ra ý kiến của mình:
"Đầu tiên, tôi đoán rằng lai lịch của vị đại thiếu gia này có thể là con em quan chức địa phương nhất định, muốn lợi dụng thành quả nghiên cứu của chúng ta để kiếm lấy chiến tích chính trị. Với dạng thành tích như vậy, thì trên con đường chính trị mới có cơ hội thăng quan tiến chức."
Nghe được Lưu Sở nói, Tôn Phú Dư gật gật đầu, đúng là có cái khả năng này.
Bởi vì lĩnh vực Chip trong nước vẫn luôn ở trong giai đoạn lạc hậu, nếu quả thật có thể nghiên cứu ra sản phẩm đủ sức cạnh tranh với các ông lớn Chip trên quốc tế, như vậy tại phương diện tầm quốc gia tất nhiên sẽ được chú trọng rất cao.
Cho nên, trường hợp này rất có khả năng.
"Còn khả năng thứ hai là gì."
"Loại phỏng đoán thứ hai chính là cải cách."
Lưu Sở tiếp tục nói:
"Sử dụng những nhân tài ưu tú trong Sở nghiên cứu chúng ta, để tiến hành những dự án khác, từ đó buông bỏ nghiên cứu Chip!"
"Không đến mức đấy chứ, sự việc sẽ đi đến một bước này sao?"
Lục Dĩnh nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Chính mình đi tới nơi này là vì mục tiêu phát triển Chip trong nước, nếu để cho mình đổi nghề sang nghiên cứu những dự án khác, vậy thì mình ở lại đây sẽ trở nên vô nghĩa.
Dựa vào dạng thuyết pháp này, những người khác cũng có tâm trạng mâu thuẫn rất lớn, nguyên một đám người bị cụt hứng, thậm chí còn chả thèm gật đầu đồng ý.
"Được rồi, các người đừng mang vẻ mặt cầu nguyện đấy nữa, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, đây đều là do chúng ta phỏng đoán, trước đừng có vội vàng kết luận, có lẽ sự tình không phải như chúng ta nghĩ đâu."
Tôn Phú Dư lên tiếng an ủi mọi người.
Lục Dĩnh gật gật đầu,
"Tôi chỉ là có chút lo lắng, nghiên cứu của tôi đã đến giai đoạn quan trọng nhất. Việc giải quyết những vấn đề khó khăn hiện tại sẽ có thể mang lại những thay đổi nghiêng trời lệch đất đối với ngành công nghiệp Chip trong nước, vì vậy tôi không thể dễ dàng buông tha."
"Tôi hiểu được tình huống của cô, nhưng trước tiên cần bình tĩnh lại một chút."
Tôn Phú Dư an ủi:
"Trước hết chúng ta dùng tâm bình tĩnh để xử lý sự kiện này, đừng quá vội vã."
"Sở trưởng, tôi cảm thấy anh vẫn quá lạc quan đi."
Lưu Sở không cho là đúng tiếp tục lên tiếng:
"Vô luận là loại tình huống nào, đều không thay đổi được cục diện người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề. Tình cảnh tương lai của chúng ta chỉ sợ không quá lạc quan."
Cả đám người trong phòng làm việc đều mang sắc mặt ngưng trọng, giống như bị Lưu Sở đọc ra suy nghĩ vậy.
Bất kể là loại tình huống nào, khả năng đều không thay đổi được cục diện người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề.
Trong tương lai sắp tới, công tác nghiên cứu khoa học chỉ sợ sẽ không được tự do tự tại giống như trước kia vậy.
Reng reng reng _ _
Đúng lúc này, điện thoại di động của Tôn Phú Dư vang lên.
"Lâm tiên sinh."
"Ngài đã đến? Tốt, bây giờ tôi lập tức ra ngoài đón ngài."
Nói đơn giản vài câu, Tôn Phú Dư liền tắt điện thoại, mọi người trong phòng làm việc đều có chút khẩn trương, cuối cùng cũng gặp được chính chủ rồi.
"Nếu mọi người nhàn rỗi không chuyện gì làm, vậy thì cùng tôi ra ngoài xem một chút đi."
Mọi người gật gật đầu, cả nhóm đi cùng Tôn Phú Dư ra bên ngoài.
Đi ra bên ngoài Sở nghiên cứu, mọi người cũng không có phát hiện ra loại hình ảnh tiền hô hậu ủng kia.
Tôn Phú Dư nhìn xung quanh một chút, ngoại trừ có một chiếc xe FAW cũ, giống như không có bất kỳ sự thay đổi nào khác.
Lúc này, cửa xe FAW mở ra, Lâm Dật từ trên xe đi xuống, đi đến trước mặt Tôn Phú Dư.
"Anh chính là Sở trưởng Tôn Phú Dư Tôn sao?"
Nhìn thấy Lâm Dật, Tôn Phú Dư đưa tay ra bắt, bởi vì anh nhận ra được Lâm Dật thông qua ảnh chụp trong tư liệu, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
"Chào Lâm tiên sinh, chúng tôi đã chờ đợi từ lâu."
Biết được Lâm Dật chính là vị đại thiếu gia thu mua Sở nghiên cứu, ánh mắt của mấy nữ nhân viên nghiên cứu khoa học bỗng chốc bị kinh diễm.
Cái này, thật sự quá đẹp trai rồi!
"Tiểu Lục, đám phụ nữ có chồng bọn chị không còn cơ hội nữa, nhưng em còn độc thân, có suy nghĩ gì hay không?"
"Mấy người các chị cũng quá bát quái đi, thật hoa si."
Lục Dĩnh nói ra:
"Có điều anh ta đúng là rất đẹp mắt."
"Nhìn xem tôi đã nói cái gì, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể ngược lại rất thành thật."
"Chị Từ, các chị cũng đánh giá quá thấp Tiểu Dĩnh rồi. Đối với loại người có mấy đồng tiền bẩn, mà lớn lên lại đẹp trai, chính là người không đáng tin cậy nhất."
Lưu Sở nghe vậy lập tức tên tiếng bêu xấu Lâm Dật.
"Tôi biết cậu có ý với Tiểu Lục, chúng tôi cũng chỉ là thuận miệng nói tùy tiện mà thôi."
"Lâm tiên sinh, chúng ta đi về văn phòng trước, đây không phải chỗ để nói chuyện."
"Văn phòng thì tôi không đi, trước tiên đi xem chỗ làm việc của các vị đi."
Lâm Dật đề nghị.
Muốn làm việc tốt thì phải có công cụ tốt, cho dù hiện giờ những người này tài giỏi đến mấy, nếu như về mặt thiết bị không đạt tiêu chuẩn, thì cũng rất khó có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cho nên phải đến xem một chút.
"Được, hiện tại Lâm tiên sinh là Sở trưởng ở đây, sắp xếp cụ thể như thế nào, tất cả đều nghe theo ngài."
"Anh cũng đừng chụp cho tôi chiếc mũ cao như vậy, tôi chỉ là treo cái tên, còn về nghiệp vụ cụ thể thì còn cần anh tới làm."
Vừa nói, một hàng người vừa đi tới địa điểm làm việc của mấy người Tôn Phú Dư.
Dưới sự giới thiệu của Tôn Phú Dư, Lâm Dật thấy được một số trang thiết bị trong Sở nghiên cứu đều đã lỗi thời và có nhu cầu cần được thay thế cấp bách.
"Lâm tiên sinh, tình huống cụ thể trong Sở vốn chính là như vậy, ngài có ý kiến gì không?"
"Ý kiến thì có không ít, nhưng hôm nay tôi tới đây khá vội vàng, chỉ là tới nhận biết sở nghiên cứu. Mấy ngày sau, tôi sẽ sửa sang lại suy nghĩ của mình và lúc đó sẽ truyền đạt lại cho các người."
"Cũng tốt, đều nghe sự sắp xếp của Lâm tiên sinh."
"Chờ một chút."
Ngay tại thời điểm Lâm Dật chuẩn bị rời đi, Lưu Sở lên tiếng ngăn lại.
"Làm sao vậy, anh có chuyện gì không?"
Lâm Dật hỏi.
"Lâm tiên sinh, ngài đã thu mua Sở nghiên cứu, cũng chính là ông chủ của nơi này. Nhưng là một nhân viên, tôi có mấy câu muốn nói."
"Được, anh nói đi."
"Sở nghiên cứu có phương hướng nghiên cứu khoa học của chính mình, tôi hy vọng ngài đừng can thiệp quá nhiều vào công việc của chúng tôi. Hy vọng ngài có thể cho chúng tôi, được làm việc dựa theo ý muốn của mình."
Cái mà Lưu Sở nói cũng chính là vấn đề mà những người ở đây quan tâm nhất.
Sự quan tâm lớn nhất của bọn họ chính là tương lai có thể tự do công tác hay không, không hy vọng bị hạn chế bởi sự can thiệp từ cấp trên.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ mong Lâm Dật trả lời.
Lâm Dật nhìn về phía Lưu Sở, nhàn nhạt hỏi:
"Anh có bằng cấp gì?"
Lưu Sở ưỡn sống lưng, trên nét mặt biểu lộ mấy phần ngạo nghễ.
"Đại học Phục Đán, tiến sĩ chuyên ngành tin học truyền thông."
"À, thì ra là bằng cấp tiến sĩ."
Lâm Dật cười nói:
"Nếu mà anh không nói ra, tôi còn tưởng là bằng cấp mẫu giáo đấy."
------
Dịch: MBMH Translate