"Bằng cấp mẫu giáo..."
Lời Lâm Dật nói khiến cho mọi người của Sở nghiên cứu đều mở rộng tầm mắt.
Ông chủ mới nhìn qua có vẻ hiền lành, tại sao còn biết mắng chửi người khác cao thâm như vậy chứ?!
Lưu Sở híp mắt, nắm chặt nắm đấm, lộ vẻ không vui.
"Lâm tiên sinh, chúng tôi biết ngài tài đại khí thô, nhưng tôi hi vọng chúng ta có thể duy trì mối quan hệ dựa trên nguyên tắc bình đẳng. Tôi dù gì cũng là tiến sĩ của đại học Phục Đán, không phải giống như những công nhân xuất thân từ nông dân kia, xin ngài đừng làm nhục tôi."
"Tôi không có làm nhục anh."
Lâm Dật nhàn nhạt nói:
"Tôi không có bằng cấp cao như các người, cũng rất hâm mộ những người học giỏi như các người, nhưng tôi rất xem thường những người điểm cao mà năng lực yếu kém như anh."
Nét mặt Lưu Sở càng thêm tức giận,
"Tôi đạt điểm cao mà năng lực yếu kém?"
"Tôi đã thu mua Sở nghiên cứu Long Tâm, như vậy tôi tự nhiên có quyền làm chủ tuyệt đối. Là ông chủ, chẳng lẽ tôi còn cần anh đến khoa tay múa chân sao? Anh coi mình là ai chứ?"
Tôn Phú Dư âm thầm tặc lưỡi, đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa. Cuối cùng chuyện gì đến vẫn là sẽ đến, đầu tiên là cầm Lưu Sở khai đao.
"Tôi nói chính là sự thật."
Lưu Sở dựa vào lý lẽ biện luận nói:
"Chúng tôi cần một cái môi trường làm việc tự do độc lập, nếu không nhiệm vụ phát triển nghiên cứu rất khó tiến hành tiếp."
Mặc dù hành động của Lưu Sở có chút xúc động, nhưng đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Bọn họ sợ nhất chính là người ngoài nghề chỉ đạo người trong nghề.
"Tôi có kế hoạch cụ thể cho công tác chi tiết của Sở nghiên cứu. Nếu như anh cảm thấy tôi không thể trở thành một người lãnh đạo tốt, vậy thì có thể tìm một công việc khác, tôi sẽ không ngăn cản."
"Lâm tiên sinh, tôi biết kẻ có tiền các anh có suy tính riêng của bản thân, nhưng có một số việc cũng không phải đơn giản như anh suy nghĩ đâu."
Lưu Sở nói ra:
"Hạng mục trên tay tôi đang tiến hành đến công đoạn sau cùng, chỉ cần có thể giải quyết được cái nan đề cuối cùng, ít nhất làm cho ngành công nghiệp Chip trong nước cất bước thêm 10 năm. Nếu như tôi rời đi, hạng mục này sẽ bị gác lại, mang tới ảnh hưởng không thể đo lường!"
Tôn Phú Dư âm thầm nhíu mày, anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hai người lại đối chọi gay gắt với nhau ngay trong ngày đầu tiên gặp mặt.
Nhưng Lưu Sở nói cũng không ngoa, anh ta và Lục Dĩnh là hai nhân viên nghiên cứu khoa học xuất sắc nhất trong Sở. Nếu như anh ta rời đi, khả năng cao hạng mục sẽ bị gác lại.
"Anh cho rằng thiếu anh thì Địa Cầu không tự xoay sao?"
"Điều đó thì không phải, nhưng không có tôi thì hạng mục này tuyệt đối không thể kết thúc thành công."
Lưu Sở nói ra.
Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Phú Dư, nói:
"Tôn sở trưởng, anh ta nói tới cái hạng mục kia là cái gì?"
"Công tác sơ bộ của dự án đều đã hoàn thành, nhưng vẫn còn thiếu trình tự khối điều khiển. Nghiên cứu của chúng tôi từ đầu đến cuối chưa có bước tiến triển, trình tự được lập trình chưa bao giờ có thể phù hợp tương xứng với khối điều khiển."
Tôn Phú Dư nói ra.
"Thứ này có độ khó khăn rất lớn sao?"
"Rất lớn!"
Tôn Phú Dư khẳng định nói:
"Đây là một bước quan trọng nhất trong lĩnh vực nghiên cứu Chip. Và không chỉ có riêng chúng ta, trong công tác nghiên cứu phát triển Chip của những Sở nghiên cứu khác, tất cả cũng đều mắc kẹt ở khâu này, tiến triển rất chậm chạp."
"Vậy tôi tới làm đi."
Lâm Dật nhàn nhạt nói.
"Cái gì! Ngài tới? !"
Mọi người của Sở nghiên cứu đều ngây ngẩn, ai cũng không ngờ rằng Lâm Dật sẽ nói ra những lời như vậy
Bọn họ là những nhà khoa học ưu tú xuất thân từ đại học danh tiếng, vậy mà đối với lĩnh vực nghiên cứu này đều đã vô kế khả thi. Trong khi anh ta chỉ là một gã đại thiếu gia, còn có thể hiểu về kiến thức ở phương diện này sao?
Không có khả năng đâu!
Lâm Dật không biết người khác có suy nghĩ như thế nào, nhưng anh có lòng tin tuyệt đối với chuyện này.
Trong đầu anh đã tiếp thu trí nhớ của vị cha đẻ ngành Chip là Jack · Kilby. Đối với quá trình tổng thể nghiên cứu chế tạo Chip, Lâm Dật đều hiểu rõ nhất thanh nhị sở. Vấn đề này đối với anh mà nói, gần như không có bất cứ độ khó khăn gì.
Nét mặt Lục Dĩnh có chút ngoài ý muốn, Sở trưởng mới cũng quá tự tin rồi.
Thậm chí còn muốn tự mình thử nghiệm phát triển trình tự đơn vị điều khiển?
Đây cũng không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
"Lâm tiên sinh, mạo muội hỏi một câu, ngài có bằng cấp gì?"
Tôn Phú Dư hỏi dò.
"Bằng cử nhân Marketing thị trường của trường cao đẳng khoa học tự nhiên Trung Hải."
Phốc _ _
Biết được bằng cấp của Lâm Dật, Tôn Phú Dư suýt chút nữa thổ huyết.
Đây là lộ tuyến gì?!
Một sinh viên tốt nghiệp từ một trường cao đẳng hạng ba, hơn nữa còn là học chuyên ngành Marketing thị trường, lại muốn nếm thử công nghệ lập trình Chip?
Đây là uống say cỡ nào rồi?!
Trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng Tôn Phú Dư cũng không dám mở miệng nói ra.
Dù sao cũng là ông chủ của mình, vẫn cần nể mặt nể mũi một chút.
"Thế nào?"
Lâm Dật dò hỏi:
"Mặc dù cao đẳng khoa học tự nhiên Trung Hải không phải là một ngôi trường tốt gì cả, nhưng chuyên ngành Marketing của chúng tôi là chuyên ngành át chủ bài, vì vậy chớ xem thường người khác."
Mọi người của Sở nghiên cứu Long Tâm đều không còn gì để nói.
Đại ca, coi như là chuyên ngành át chủ bài, nhưng ngài cũng chỉ là chuyên ngành Marketing thị trường mà thôi!
Vấn đề nan giải mà nhiều tiến sĩ chuyên ngành hợp tác với nhau đều không thể giải quyết, ngài còn muốn đi làm thử một lần? Đây là đang lãng phí thời gian của nhau đó.
Tương lai để anh ta điều hành Sở nghiên cứu Long Tâm, chỉ sợ là không có bước phát triển gì nữa.
Hiện tại vừa mới nhìn thấy một chút ánh sáng bình minh, không nghĩ tới còn xảy ra chuyện như vậy.
Thật khó khăn.
"Lâm tiên sinh, chúng tôi không có xem thường ngài. Nếu như ngài muốn thử, vậy thì làm thử một chút đi."
Tôn Phú Dư lau qua mồ hôi lạnh, nói ra.
"Đem cho tôi một bản tư liệu cơ sở mà các người hiện đang nghiên cứu, tôi xem một chút có sai lầm hay không."
Nét mặt Lưu Sở lộ vẻ vẻ khinh bỉ, đều đến nước này rồi, lại còn cố tỏ vẻ.
Dù có mệt chết thì anh xem cũng không hiểu đâu!
"Tiểu Lục, hạng mục này vẫn luôn là do cô và Lưu Sở đồng thời phụ trách, cô đem tư liệu cơ sở tới đây, để cho Lâm tiên sinh nhìn xem."
"Vâng."
Lục Dĩnh đi đến bên trong tủ hồ sơ, lấy ra mấy cái USB và hồ sơ tài liệu giao lại cho Lâm Dật.
"Lâm sở trưởng, số liệu cơ sở bộ môn đều nằm ở đây. Nếu xem có chỗ nào không hiểu, anh có thể hỏi tôi."
Lâm Dật cười cười,
"Cô cảm thấy tôi xem không hiểu?"
"Tôi không có ý đó."
Lục Dĩnh giải thích:
"Chỉ là ngành học của anh không phải đúng chuyên môn, có thể sẽ có chỗ không thành thạo."
"Xem ra các người cũng không quá tin tưởng tôi."
Lâm Dật nhìn Lục Dĩnh,
"Nếu như cô có ý kiến gì với tôi, ngay bây giờ có thể nói hết ra."
"Không có."
Lục Dĩnh nói ra:
"Lâm sở trưởng không nên hiểu lầm."
"Nếu cô đã không có ý kiến, vậy thì dùng thực lực để nói chuyện đi."
Sau đó, Lâm Dật nhìn qua hồ sơ số liệu cơ sở, ghi nhớ nằm lòng toàn bộ nội dung trong đó.
Như vậy chuyện còn lại, chính là bắt đầu làm việc!
Không có gì bất ngờ xảy ra, mất khoảng chừng ba tiếng đồng hồ là có thể xử lý xong tất cả những chuyện này.
Nhìn thấy Lâm Dật mở ra công cụ lập trình, Lưu Sở cười nói:
"Lâm tiên sinh thật sự là lợi hại, là một sinh viên chuyên ngành Marketing thị trường, lại còn nhận ra công cụ lập trình. Thật hiếm có, tôi cũng không nhịn được muốn cổ vũ ngài bằng một tràng vỗ tay."
-----
Dịch: MBMH Translate