Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1063 - Chương 1061. Về Nhà

Chương 1061. Về Nhà
Chương 1061. Về Nhà

"Này, đây là ..."

Lương Nhược Hư cảm giác đầu của mình trống rỗng, cũng không suy nghĩ được gì nữa.

Thậm chí ngay cả hình ảnh và âm thanh trong phim cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Viên kim cương trên nhẫn không quá lớn, cũng chỉ to bằng hạt đậu.

Nhiều nhất hơn chục ngàn là có thể mua được.

Nhưng chiếc nhẫn này, xuất hiện ở đây, là lộ vẻ không tầm thường rồi.

"A bên trong kẹo hồ lô như thế nào lại có nhẫn? Hôm nay kiếm được món hời rồi."

Lương Nhược Hư vừa xấu hổ vừa mừng, "Còn giả bộ, nhất định là anh bỏ vào."

Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương này, Lương Nhược Hư mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tại sao mua kẹo hồ lô này lại mất hơn 20 phút.

Hóa ra là anh ấy đi mua nhẫn trước, sau đó mới đi mua kẹo hồ lô.

Lần trước là ở cửa nhà đốt pháo hoa, bây giờ là nhẫn được kẹp ở bên trong kẹo hồ lô.

Thủ đoạn của tên gia hỏa này, làm sao đều nhiều như vậy chứ.

"Anh chỉ là mua kẹo hồ lô mà thôi, chiếc nhẫn này không có quan hệ gì với anh."

"Chính là anh làm, còn giả vờ." Lương Nhược Hư gắt giọng.

"Ai làm không quan trọng, mang lên là được rồi." Lâm Dật cầm lấy chiếc nhẫn, "Anh cảm thấy kích cỡ vừa vặn."

"Thứ khác em có thể nhận, nhưng nhẫn em không thể nhận." Lương Nhược Hư siết chặt quả đấm nhỏ nói.

"Đừng nhiều chuyện như vậy, anh cho em biết, đây chính cơ hội, em không cần anh liền ném đi."

"Vậy em cũng không cần!"

Ý nghĩa của một chiếc nhẫn rất đặc biệt, Lương Nhược Hư cũng không muốn vào lúc này nhận được một món quà như vậy.

"Thật là nhiều chuyện." Lâm Dật cầm nhẫn, hướng về phía trước ném đi ra ngoài, "Ai nhặt được xem như là may mắn, phát tài phát lộc."

"Ai ai ai, anh làm cái gì vậy? Ném làm gì."

"Em cũng không muốn, anh còn giữ làm gì?"

"Vậy anh cũng không thể vứt." Lương Nhược Hư đứng dậy nói.

"Em đi làm cái gì."

"Còn có thể làm gì, tìm nhẫn!" Lương Nhược Hư vén mái tóc, "Thực sự là phục anh rồi, đồ anh mua cho em, anh dựa vào cái gì mà tùy tiện vứt."

"Em không cần, cũng không phải là đồ của em rồi."

"Nói bậy, em không muốn thì cũng là đồ của em."

"Vậy em có thể mang nó vào nha." Lâm Dật cười hì hì đem nhẫn lấy đi ra, lắc lắc ở trước mặt Lương Nhược Hư.

Lương Nhược Hư tức giận chống nạnh, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Cũng may rạp chiếu phim người cũng không nhiều, chỉ có mười mấy người, bằng không còn phải cho rằng hai người kia là bệnh thần kinh.

"Một cái cơ hội cuối cùng, có muốn hay không? Không quan tâm anh liền ném thật."

Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật, sau đó duỗi tay của mình ra, "Đeo lên cho em."

"Được."

"ohhhh, anh đeo trên ngón trỏ đó, đừng có mang vào ngón vô danh."

"Đừng la hét nữa, mang lên rồi thì chính là người của anh." Lâm Dật nói: "Về sau đừng đi nói lung tung này nọ nữa."

"Cắt, không mượn anh xen vào chuyện của em, em vẫn cứ nói đấy." Lương Nhược Hư ngẩng cao đầu nói.

Lương Nhược Hư về sau có thể hay không ra ngoài ăn vụng, cô cũng không biết, nhưng cô hiện tại liền thập phần cao hứng.

Phim phía sau, Lương Nhược Hư cũng không còn hứng thú để xem, tâm tư đều rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Càng nhìn càng yêu thích.

Sau khi xem phim xong, Lương Nhược Hư chủ động khoác cánh tay Lâm Dật.

Động tác tự nhiên không ít.

"Đã gần mười một giờ rồi, quay về thôi." Lâm Dật xoa tay nói.

"Qủa thực không còn sớm, cha em vừa nãy gửi tin nhắn Wechat cho em."

"Ách ..." Lâm Dật dừng một chút, "Đều đã giờ này rồi, hai người bọn họ khẳng định đều đã ngủ rồi. Em trở về, hai người bọn họ khẳng định sẽ tỉnh lại, em đừng quấy rầy bọn họ."

"Anh ít có mà có ý đồ xấu đi, đi khách sạn là không thể nào." Lương Nhược Hư nói: "Mẹ em ngủ sớm, nhưng em nếu là không trở về, cha em cũng không ngủ."

"Sao không nói sớm, anh mua chiếc nhẫn này coi như là công toi rồi"

"Thiết, anh nói cái gì cũng vô dụng." Lương Nhược Hư lôi kéo cánh tay Lâm Dật, "Đi mau, đưa em về nhà, đông chết em rồi."

"Đáng đời, ai bảo em mặc ít như vậy làm gì."

"Em bóp chết anh!"

Trong lúc đánh lộn, hai người về tới trên xe.

Mà ở cách đó không xa, Lý Tứ Cường cũng đã có hành động, đi theo lên xe.

Chuẩn bị lặng lẽ đuổi theo.

Trên đường có xảy ra cãi vã, nhưng lúc trở về hai người đều yên lặng không ít.

Lâm Dật lái xe, Lương Nhược Hư ngoẹo cổ nhìn ánh đèn trong nhà bên ngoài cửa sổ.

Trước ba mươi tuổi, cô luôn cảm thấy cuộc sống thật là phức tạp.

Nhưng bây giờ, lại cảm thấy rất đơn giản.

Khi một người nào đó xuất hiện, đó chính là khởi đầu của những long trời lở đất.

Bốn hơn mười phút sau, Lâm Dật đem xe lái đến tiểu khu nhà của Lương Nhược Hư.

"Em về đây, anh trên đường lái xe chậm một chút." Cởi đai an toàn, Lương Nhược Hư dặn dò.

"Yên tâm, anh là tài xế lâu năm mà."

Lương Nhược Hư gật đầu, sau đó xuống xe.

Lâm Dật không rời đi, nhìn bóng lưng Lương Nhược Hư biến mất ở trong tầm mắt, từ có hành động.

Nghiêng đầu đi, Lâm Dật hướng về kính chiếu hậu liếc nhìn.

Chiếc Nissan kia đã theo phía sau hai người từ lúc họ đi ăn ra, đến bây giờ vẫn còn kiên nhẫn theo sau.

Ngón tay Lâm Dật gõ tay lái.

Anh có loại dự cảm, người tới rất có thể là những người ở đại viện phái tới.

Ngoài ra, mình ở Yến Kinh, cũng không hề có kẻ thù nào.

Lâm Dật cười cười, sau đó lái xe về khách sạn Bàn Cổ.

Phát hiện có người theo dõi, quỹ đạo của Lâm Dật cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Về đến khách sạn, trở về gian phòng của mình, mọi thứ vẫn diễn ra như thường.

Nhưng sau khi vào phòng, cửa được khép hờ, không có khóa lại, chờ đám người phía sau đi vào.

Đúng như Lâm Dật nghĩ, ba mươi phút sau, của khép hờ vang lên.

"Đi vào."

Nhẹ nhàng, phòng cửa bị đẩy ra.

Nhưng lúc cửa được mở một nữa, Lý Tứ Cường từ bên ngoài nhanh chóng vào.

Cái túi đen trong tay anh ta đã được mở ra một nửa, anh ta duỗi tay vào trong đó!

Ngay lập tức!

Động tác rút súng đóng cửa hoàn thành trong nháy mắt, cũng nhắm ngay Lâm Dật!

"Không được nhúc nhích!"

"Ai phái anh tới."

Lý Tứ Cường cau mày, nhìn Lâm Dật từ trên xuống dưới.

"Anh rất bình tĩnh, anh biết rõ là tôi sẽ tới?"

Lâm Dật gật đầu, "Cơm nước xong lúc ra cửa, liền phát hiện anh rồi, cho nên mới để lại cửa cho anh."

"Khó trách anh ngay cả người đại viện đi ra cũng dám đánh, thực sự là người tài cao gan lớn, vậy mà dám ở chỗ này chờ tôi."

"Nói, người đứng đầu anh là ai."

"Tôi tới đây, không phải nói điều kiện với anh, 100 vạn mua hai cái chân của anh, xin lỗi."

Lâm Dật lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem dao giải phẫu ném văng ra ngoài.

Mà bản thân anh thì đã lăn về phía trước, trốn phía sau ghế sô pha, thành công chặn lại viên đạn của Lý Tứ Cường!

Cũng vừa đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Con dao do Lâm Dật quăng đi ra, đã cắt qua mu bàn tay của Lý Tứ Cường.

Khẩu súng ngắn trên tay cũng thuận thế rơi trên mặt đất!

Thấy tình hình không ổn, Lý Tứ Cường cũng không quan tâm tới nhiều như vậy, liền vội vàng đứng lên, mở cửa chạy trốn!

Lâm Dật theo sát phía sau, đạp lên bàn trà trước ghế sô pha, một cước bay tới, vững vàng đá lên lưng của Lý Tứ Cường!

Hô thông!

Lý Tứ Cường toàn thân đều dán vào trên cửa, đầu óc ong ong, cảm giác xương cốt đều rã rời, không còn chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể!

"Nói, ai kêu anh tới."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1061.
Bình Luận (0)
Comment