Lý Tứ Cường bị Lâm Dật đá thất điên bát đảo, vùng vẫy đến nửa ngày cũng không đứng lên được.
Lâm Dật cũng không sốt ruột, đêm còn dài, anh còn có nhiều thời gian.
Nhặt con dao giải phẫu của mình lên lau sạch vết máu trên đó, Lâm Dật ngồi trở lại trên ghế sô pha, một tay trụ đầu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Tứ Cường.
"Khụ khụ khục..."
Lý Tứ Cường từ trên mặt đất bò dậy, ho kịch liệt vài tiếng, nôn ra mấy ngụm máu mới nắm rõ tình huống của mình.
"Anh báo cảnh sát đi, có thể để cho bọn họ đem tôi bắt được rồi."
Lý Tứ Cường biết mình ngã xuống, nhưng anh cũng không phải là loại người không sợ chết.
Nhưng xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ, anh cũng không muốn phản bội Hàn Nhân Bình.
Hơn nữa thân phận của Hàn Nhân Bình, anh có thể đoán được một hai, nếu như xảy ra chuyện, anh ta sẽ tự mình mò tới.
"Anh cho rằng tôi là người bình thường sao? Sau khi xảy ra loại chuyện này, ngoài việc phải bắt anh không còn cách nào khác?"
Lý Tư Cường không lên tiếng, cẩn thận nhìn Lâm Dật, không biết anh muốn làm gì.
"Tôi cho anh biết, người phụ nữ ngồi ở trên xe của tôi, anh chắc cũng đã nhìn thấy. Cô ấy là phó thị trưởng Trung Hải, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi được vị trí này. Anh có thể đoán thử xem nhà của cô ấy ở Trung Quốc có bao nhiêu sức ảnh hưởng."
Lâm Dật ngữ điệu không có chút rung động nào, giống như đang kể một câu chuyện tầm thường nào đó.
"Ngoài ra, tôi còn có mấy cái công ty, còn lại cũng không dám nói, nhưng 200 tỷ chắc chắn là có, hơn nữa tôi cũng đã từng giết người. Bất kể là bằng năng lực của tôi, hay là quan hệ của người phía sau, nếu như giết anh, tôi vẫn như cũ có thể sống thật tốt."
Lâm Dật kéo lỗ tai một cái, tâm tình bình tĩnh như trước.
"Cho nên, ngoại trừ phối hợp với tôi, anh không có bất kỳ lựa chọn nào khác."
Lý Tứ Cường trừng hai mắt, khó có thể tin nhìn Lâm Dật.
Anh có chút không dám tin được, người đàn ông trước mắt này ngoại trừ thân thủ tốt ra, lá gan lớn, vậy mà lại còn có chỗ dựa như vậy.
Nhưng rất nhanh, anh tựa hồ liền bình thường trở lại.
Nếu như anh ta thực sự là một người bình thường, chắc hẳn cũng sẽ không có lá gan lớn như vậy, đối với những người ở đại viện ra tay.
"Là Hàn Nhân Bình phái tôi tới!"
...
Sáng sớm hôm sau, còn không chờ Lâm Dật tỉnh ngủ, Lương Nhược Hư gọi điện thoại video WeChat tới.
"Đã hơn sáu giờ rồi, anh đã dậy chưa."
"Em xem anh xuất hiện ở cái trạng thái này, dáng vẻ ra sao?" Lâm Dật gãi mái tóc ổ gà nói:
"Anh muốn đi cắt tóc một chút, em thấy thế nào."
"Cắt bỏ cái quỷ, kiểu tóc đẹp mắt như vậy, đừng cắt bỏ lung tung." Lương Nhược Hư nói:
"Nhanh lên một chút, giao thông ở Yến Kinh không tốt, tới đón mẹ của em, hai người các anh cùng nhau đi."
"Được được được, anh hiện tại liền đi."
Bởi vì phải cùng với Thẩm Thục Nghi tham gia hoạt động, Lâm Dật không dám hàm hồ, vội vàng đi chuẩn bị, sau đó lái xe đi tới nhà của Lương Nhược Hư.
Quần áo Thẩm Thục Nghi mặc gần giống với kiểu Lương Nhược Hư mặc hôm qua.
Nhưng khí chất với sức hấp dẫn của Thẩm Thục Nghi vượt xa Lương Nhược Hư.
8:40 sáng, hai người tới một khách sạn tên là Phong Hòa Holiday.
Sau khi hỏi thăm mới biết, đây là một khách sạn có nền tài sản nhà nước.
Tập đoàn Hoa Nhuận của Thẩm Thục Nghi, cùng với tập đoàn Hoa Ngân của Vương Đông Tinh chỉ cần có nhu cầu tổ chức hội nghị đều sẽ chọn làm ở nơi này.
Cho nên một khách sạn như vậy, căn bản không phải lo lắng đến chuyện làm ăn.
Có một tấm thảm đỏ ở lối vào của khách sạn, và tất cả các người có tên tuổi lớn trong ngành công nghiệp bán dẫn đều tập trung tại đây.
Mà sự xuất hiện của Thẩm Thục Nghi cũng đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.
Thứ nhất là bởi vì năng lực của bà ấy, cùng với địa vị tài chính của tập đoàn Hoa Nhuận ở Trung Quốc.
Thứ hai, Lương gia ở Yến Kinh còn có sức ảnh hưởng quan trọng. Cho nên Thẩm Thục Nghi đi tới chỗ nào, đều nhận được đãi ngộ cấp bậc cao nhất.
So sánh với đó, Lâm Dật không có cảnh tượng như vậy.
Bởi vì hạng mục máy quang khắc, nó được nghiên cứu phát triển một cách bí mật.
Trừ anh ra ra mấy người bên cạnh cũng ít người biết đến, cho dù trên tay nắm kỹ thuật chíp 2.0, nó vẫn chưa thể trở thành ngành nghề tâm điểm.
Bởi vì Intel cũng nắm giữ công nghệ như vậy, nó dưới cờ Long Tâm vẫn không có độc quyền về hành trình, muốn trở thành tiêu điểm là không thể nào.
Nhưng cũng có rất nhiều người biết Lâm Dật.
Không ai dám coi thường anh, một nhân tài doanh nhân mới xuất hiện trong giới kinh doanh Trung Quốc.
Không tới một năm, đã tích lũy được nhiều của cải như vậy là một điều không tưởng.
Đặc biệt là trước đó, anh đã thắng lớn trong trận bán khống đó, thậm chí còn có tin đồn rằng anh thông qua lần đó thu hoạch được số vốn hàng trăm tỷ đồng, việc này ở trong mắt rất nhiều người vốn là một kỳ tích.
Lâm Dật và Thẩm Thục Nghi cùng nhau bước vào, những người tham dự lần lượt lại đây chào hỏi.
Có người tìm đến Thẩm Thục Nghi muốn làm quen với nữ vương kinh đô trước mặt, nếu như có thể lọt được mắt xanh của bà ấy, đạt được một cơ hội hợp tác, cái kia chính là một may mắn lớn trong đời.
Thẩm Thục Nghi ngược lại là ai đến cũng không cự tuyệt, mặc kệ ai tới, bà đều sẽ trò chuyện vài câu, để mọi người có thể diện.
Ngược lại là Lâm Dật, vì từ chối những buổi xã giao không cần thiết này, sẽ cầm điện thoại chơi game, thậm chí rất nhiều người muốn đến chào hỏi, đều yên lặng chuyển hướng về phía khác, buông tha cho ý nghĩ chào hỏi.
"Những người đến đây hôm nay đều là những người hành nghề trong ngành công nghiệp chất bán dẫn. Cậu có chắc chắn không muốn nói chuyện với bọn họ không?"
Lâm Dật lắc đầu một cái, "Cảm thấy không có ý nghĩa lắm."
"Tại sao nói như vậy."
Từ đầu đến cuối, Thẩm Thục Nghi đều cảm thấy, Lâm Dật là một người có suy nghĩ đặc biệt.
Cậu ta nói một ít gì đó, Thẩm Thục Nghi đều cảm thấy rất hứng thú.
Lâm Dật quay đầu lại quét mắt, "Con cảm thấy tương lai của ngành công nghiệp bán dẫn của Trung Quốc không nằm trong tay của những người này."
"Làm sao mà cậu biết được?"
"Bởi vì những người này chỉ quan tâm đến lợi ích bên trong, không nhìn thấy tương lai là bọn họ là sẽ không đụng vào."
"Cậu suy nghĩ như thế có phải quá phiến diện hay không?"
Lâm Dật vui vẻ cười, "Dì Thẩm, nói không chắc ngày nào đó con sẽ là con rể của dì đó, lấy năng lực của dì, những chuyện này, dì xem ra so với con rõ ràng hơn."
Thẩm Thục Nghi đầu tiên là giật mình một giây, sau đó cũng cười rộ lên.
Nhưng trong lòng cũng tán thành lời nói của Lâm Dật.
Sau hơn hai thập kỷ phát triển nhanh chóng, cơ cấu kinh doanh của Trung Quốc ngày càng trở nên ổn định.
Mỗi người đều đang nghĩ cách phát triển và mở rộng quy mô lớn mà vẫn đảm bảo được quyền lợi mình nhận được.
Nhưng có một điều sẽ không thay đổi, sẽ bảo đảm cơ bản bàn trình độ lớn nhất của mình.
Đối với một ít sự tình không thấy rõ, cũng sẽ không làm điều đó một cách mù quáng, bao gồm tập đoàn Hoa Nhuận của mình cũng giống như vậy.
Mà ngành công nghiệp bán dẫn chính là một trong số đó.
Dựa theo thống kê từ các bộ phận liên quan, trong mười năm qua, mười công ty hàng đầu trong ngành bán dẫn của Trung Quốc đã đầu tư tổng cộng là 1 tỷ, dùng cho nghiên cứu và phát triển trong các ngành liên quan.
Nhưng nước Mỹ, công ty xếp hạng thứ nhất, đã đầu tư 800 triệu đô la Mỹ mỗi năm, chênh lệch chính là chỗ này.
Mà đối với chuyện này, Thẩm Thục Nghi cũng là người có tư tâm.
Bà sớm đã nhìn thấy tình trạng hiện tại của chất bán dẫn, cũng dự liệu được cuộc chiến tranh của các cường quốc trong tương lai, chủ đánh chính là khoa học kỹ thuật!
Ngành công nghiệp bán dẫn là một trong những bộ phận quan trọng!
Mà bà thì hi vọng rằng Lâm Dật sẽ trở thành bước ngoặt trong cuộc chiến đầy cam go này.
Đánh giá hiện trạng, Bà cảm thấy mình đã đúng rồi.
------
Dịch: MBMH Translate