“Đây là một chuyện tốt.” Triệu Hà nói:
“Tần Ánh Nguyệt biến mất hai mươi mấy năm bỗng nhiên xuất hiện vì con trai mình, dù không thể động vào Lâm Dật, nhưng sử dụng chuyện này để thu lợi ích về cho mình cũng là lựa chọn tốt.”
“Nhưng em không đáp ứng bọn họ.”
“Tại sao vậy? Trước đó bị cậu ta hố một khoản, thù oán giữa chúng ta và Lâm Dật có thể nói là lớn nhất.”
“Cũng bởi vì chuyện lần đó nên em mới không đáp ứng.” Vương Đông Tình nói:
“Tuy em không nguyện ý thừa nhận, nhưng nhìn theo góc độ công bình thì Lâm Dật thật sự rất lợi hại. Mới hai mươi mấy tuổi đã có thể chơi đùa quy tắc thương nghiệp trong lòng bàn tay. Em thấy trong mấy người trẻ tuổi, Lâm Dật đã vượt qua bọn họ một mảng lớn.”
“Ngoài ra, anh cũng đừng xem thường Thẩm Thục Nghi. Qua nhiều năm như vậy, tập đoàn Hoa Nhuận dưới sự lãnh đạo của cô ấy, lợi nhuận liên tục tăng lên. Ánh mắt nhìn người của cô ấy cũng không phải là tốt bình thường, cho nên em đánh cược Lâm Dật có thể trở mình từ trong đường cùng.”
“Nhiều người như vậy, cậu ta muốn trở mình từ trong đường cùng là điều không thể.”
Triệu Hà nói ra suy nghĩ của mình.
“Cho dù ba cậu ta có là Lâm Cảnh Chiến, nhưng bọn họ làm việc theo quy tắc thương nghiệp, anh ta cũng không có khả năng làm gì cả.”
“Nhưng em có một loại dự cảm, mọi chuyện có khả năng sẽ không đơn giản như vậy.” Vương Đông Tình nói:
“Anh thử nghĩ xem, mỗi lần giữa bọn họ xảy ra xung đột, có lần nào mà không phải cậu ta nắm chắc thắng lợi trong tay? Cuối cùng không phải là bọn họ đều Lâm Dật gắt gao đè xuống đất sao?”
“Lấy ví dụ trước đó, chuyện con trai bán khống Didi, thật ra Lâm Dật đã chuẩn bị phía sau từ trước. Nếu như không phải Thẩm Thục Nghi đứng ra hòa giải, lại thêm em quyết định kịp thời dừng tổn hại lại, chuyện này rất có thể sẽ lan đến tập đoàn Hoa Ngân.”
“Cho nên, nếu như bỏ qua tất cả ân oán thì Lâm Dật thật sự vô cùng ưu tú, nhận hết gen tốt từ Lâm Cảnh Chiến và Tần Ánh Nguyệt.”
Triệu Hà bĩu môi, “Cho nên em mới muốn đánh cược một chút, đúng không?”
“Ừm, em muốn xem dự cảm của mình có sai hay không.” Vương Đông Tình nói:
“Với lại, cho dù em không muốn đánh cược thì cũng không muốn ra tay với cậu ta. Dù sao quan hệ giữa em và Thẩm Thục Nghi coi như cũng không tệ, chuyện này liên quan đến lợi ích của Triệu gia, ân oán giữa Triệu gia chúng ta và Lâm Dật cũng nên dừng ở đây thôi.”
Không thể không nói, tính toán thế cục của Vương Đông Tình quả thực rộng hơn người bình thường nhiều.
“Vậy chúng ta xem một chút đi, anh cũng thật tò mò.”
Cùng lúc đó, sau khi Lâm Dật và Thẩm Thục Nghi nói chuyện xong, cùng nhau đi ra.
“Dì Thẩm, việc kinh doanh hiện tại bên dì có gặp phải vướng mắc gì hay không?”
“Sao thế? Con muốn giúp dì một tay sao?” Thẩm Thục Nghi nói:
“Bối cảnh của tập đoàn Hoa Nhuận con cũng biết, cho nên có một số việc, không phải là dì có muốn hay không, mà là vấn đề có thể hay không.”
“Dì Thẩm bá khí, nếu như ở cổ đại, chắc chắn sẽ là nữ trung hào kiệt.”
Đời này Lâm Dật chưa từng bội phục qua người nào.
Người thứ nhất khiến anh bội phục, là Vương Thúy Bình.
Một người phụ nữ nông thôn, bớt ăn bớt mặc nuôi nấng mấy chục đứa trẻ trưởng thành, trong mắt Lâm Dật người bình thường không ai làm được việc này.
Một người còn lại chính là Thẩm Thục Nghi.
Quả nhiên là một người phụ nữ thông minh tuyệt đỉnh, dường như có kỹ năng Đọc Tâm Thuật, chỉ cần một câu, một ánh mắt, là có thể biết đối phương nghĩ gì.
Nhà ông Lương có thể lấy được nàng dâu như này, không biết phần mộ tổ tiên đã bốc lên bao nhiêu khói xanh nữa.
“Vậy nhà họ Lương đâu, trong những người con đánh, không biết có ai chịu quản thúc của Lương gia không?”
Thẩm Thục Nghi theo bản năng nhìn về phía Lâm Dật, cảm giác như trong lời của cậu còn có hàm ý.
“Con có phải là có chuyện gì muốn nói với dì hay không?”
Lâm Dật gật gật đầu, “Đúng thật là có, lát nữa lên xe sẽ nói, nơi này nhiều người.”
“Được.”
Thẩm Thục Nghi theo bản năng bước đi nhanh hơn, bà rất tò mò, Lâm Dật muốn nói với mình chuyện gì.
Nhưng vừa đi ra hội trường, Thẩm Thục Nghi phát hiện, đám người Hàn Kim Bình đang đứng cùng nhau.
Hơn nữa còn không có ý tốt nhìn về phía bên mình.
Bởi vì lúc trước, Thẩm Thục Nghi đã giới thiệu qua cho Lâm Dật, cho nên Lâm Dật cũng nhận ra Hàn Kim Lôi và Phó Á Huệ.
Còn những người khác thì không nhận ra.
Nhưng có thể đoán được, cũng đều là người đi ra từ đại viện.
“Em dâu.”
Hàn Kim Lôi đi tới nói: “Chúng tôi có chuyện muốn nói với Lâm Dật, cô có để ý không?”
“Đương nhiên là không ngại.” Thẩm Thục Nghi cười nói, đem gợn sóng giấu lại trong lòng, “Có chuyện gì thì cứ nói chuyện với cậu ấy là được.”
Thẩm Thục Nghi cũng không có ý định rời đi, bởi vì có một số việc, bà sợ Lâm Dật không nắm chắc, cho nên mới ở lại để bồi tiếp.
“Nói ở đây cũng được.” Hàn Kim Lôi nhìn lấy Lâm Dật nói:
“Lâm Dật, chuyện của chúng ta còn chưa giải quyết xong đâu. Nhưng nhìn mặt mũi của em dâu nên chúng tôi cũng không có ý định truy cứu sâu, nhưng người xưa có câu tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, chuyện này vẫn cần phải làm cho rõ ràng.”
Lâm Dật có chút dở khóc dở cười.
“Xét theo tuổi tác thì các người chính là người cùng thời với dì Thẩm, nói thế nào tôi cũng được xem là thế hệ sau. Một đám người các người, ở đây chờ tôi chỉ để dạy dỗ, nhìn thế nào cũng không đúng với thân phận lắm.”
Sắc mặt của đám người Hàn Kim Lôi không dễ nhìn cho lắm.
Quả thật có chút mất mặt.
“Đây không phải là chuyện thân phận, tôi chỉ muốn nói cho cậu, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với chúng tôi. Chúng tôi có thể không truy cứu sâu, nhưng sẽ không bỏ qua dễ dàng.”
“Được thôi, muốn gì thì các người cứ nói thẳng, tôi nghe là được.”
“Rất đơn giản, chúng tôi muốn kỹ thuật Chip 2.0 trên tay cậu.” Hàn Kim Lôi nói:
“Nếu như cậu đồng ý thì chuyện này liền xem như đã thanh toán xong.”
Thẩm Thục Nghi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Tầm quan trọng của kỹ thuật Chip 2.0 là chuyện không cần phải nói, bọn họ làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Thẩm Thục Nghi cũng có chút chờ mong, Lâm Dật sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Chỉ cần đừng chửi bóng chửi gió là được, nếu không mình cũng sẽ mất mặt theo.
“Các người làm như vậy, tôi cũng có thể hiểu được, nhà tư bản đúng là đều không biết xấu hổ.”
Thẩm Thục Nghi:…
Bà theo bản năng đứng về sau.
Tiểu tử này mà đã hung ác lên thì lục thân cũng không nhận, mình cũng coi như là nhà tư a.
“Cậu tốt nhất nên hiểu rõ mình đang đứng trước mặt ai, chỉ cần chúng tôi muốn thì tập đoàn Lăng Vân của cậu sẽ sống không quá một tháng.” Hàn Kim Lôi nói.
“Chúng tôi cũng không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng không có ý định uy hiếp cậu, đây chỉ là điều kiện trao đổi thôi.” Triệu Quốc Bình phụ họa:
“Nếu như không phải nể mặt Trầm tổng thì cậu có thể xuất hiện ở đây không vẫn còn là ẩn số đó!”
“Ông là ai?” Lâm Dật trực tiếp trả lời, muốn xác nhận thân phận của Triệu Quốc Bình.
“Triệu Quốc Bình.”
“Vậy ông biết Triệu Chấn Vũ không?”
“Nó là con trai của tôi, cậu hỏi chuyện này để làm gì?” Triệu Quốc Bình cảm thấy khó hiểu.
“Trước đừng có gấp, cứ chậm rãi nghe tôi nói.”
“Nói cái gì? Chúng tôi không hy vọng cậu đến bàn điều kiện với chúng tôi.” Triệu Quốc Bình nói.
“Không bàn điều kiện, điểm ấy ông yên tâm.” Lâm Dật chỉ Hàn Kim Lôi nói:
“Hôm qua con trai của ông ta liên hợp với con trai Triệu Chấn Vũ của ông, mua người giết tôi, ông cảm thấy chuyện này thế nào?”
------
Dịch: MBMH Translate