“Ngạch...”
Lâm Dật cười cười xấu hổ, “Sớm biết vậy thì con đã không tới, khiến cho mọi người không vui rồi.”
Thẩm Thục Nghi cũng nở nụ cười, lặng lẽ chỉ chỉ phía bên trái mình.
“Người thứ bảy bên trái, thấy người phụ nữ kia không.”
Lâm Dật nghiêng đầu nhìn sang, “Nhìn thấy, nhưng bất kể là nhan sắc hay khí chất thì đều không bằng dì Thẩm.”
“Cô ấy tên là Vương Đông Tình, là mẹ của Triệu Mặc, người cầm lái tập đoàn Hoa Ngân.”
“Khó trách sắc mặt lại thối như vậy.”
“Còn có người thứ sáu bên phải, tên là Phó Á Huệ, Hàn Nhân Bình từng bị con đánh trọng thương là con của bà ấy, người ngồi phía sau bà ấy là chồng của bà Hàn Kim Lôi, đoán chừng là đi cùng.”
Trên thực tế, Hàn Kim Lôi tới tham dự, cũng không phải là vợ chồng tình thâm gì.
Bởi vì ông ta nhận được tin tức, Lâm Dật rất có thể sẽ cùng Thẩm Thục Nghi, tới tham gia buổi hội nghị này.
Cho nên ông mới đến đây, ai ngờ lại gặp phải Lâm Dật thật.
“Xấu không khác gì Vương Đông Tình, không cách nào nhìn nổi.”
“Được rồi, nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận nếu để người khác nghe được thì sẽ ảnh hưởng không tốt.”
“Được rồi.”
Hội nghị bắt đầu đúng chín giờ rưỡi, Lâm Dật cũng ngồi rất nghiêm túc.
Dù sao cũng là một hội nghị chính thức, vẫn nên có chút thái độ đúng đắn.
Thời gian hội nghị cũng không dài lắm, ước chừng kéo dài khoảng hai giờ.
Mời mấy vị lão đại trò chuyện và thảo luận về vấn đề nghiên cứu của ngành nghề chất bán dẫn trong tương lai.
Nhưng đây đều là hư ảo, cho dù là lão đại trên đài có thổi ra hoa thì cũng không biến nó thành sự thật được.
Ngoài ra, những gì còn lại đều là hoa quả khô.
Cơ bản đều là chính sách và quan điểm mà phía trên muốn truyền đạt.
Miễn thuế!
Phụ cấp!
Duy trì Viện khoa học kỹ thuật!
Tất cả đều là đồ thật, một chút cũng không giả dối.
Nói cách khác, mùa xuân của ngành nghề chất bán dẫn sắp tới rồi.
Điều quan trọng nhất là, sau đó Thẩm Thục Nghi mang Lâm Dật đi gặp một số lãnh đạo có thực quyền của bộ Công Tín.
Mà địa điểm gặp mặt còn rất riêng tư.
Nói cách khác, chính là dùng chính sách.
Bởi vì danh tiếng của Lâm Dật trong ngành y dược trước đây vô cùng tốt.
Cho dù người trước mặt là lãnh đạo bộ Công Tín, nhưng có những thứ cũng cần phải trao đổi.
Cộng với Thẩm Thục Nghi làm cầu nối, nên bầu không khí trò chuyện nhìn vô cùng hòa hợp.
Hơn nữa còn có rất nhiều chính sách cực kỳ tốt, đều rất thực dụng, có sự thúc đẩy rất mạnh đối với sự phát triển của tập đoàn Lăng Vân trong tương lai.
Với lại, trong quá trình này, Lâm Dật phát hiện năng lực xã giao của Thẩm Thục Nghi thật sự là rất giỏi.
Ở phương diện này, Lâm Dật cảm thấy không bằng.
Bên ngoài hội trường, Hàn Kim Lôi, Phó Á Huệ và mười mấy người khác, đều tụm lại một chỗ.
Những người này đều là người đi ra từ đại viện và con trai nhà bọn họ đều từng bị Lâm Dật đánh.
Nhưng đây chỉ là một bộ phận đêm qua tham gia hành động trả thù Lâm Dật, bộ phận còn lại thì không tham dự.
Mà bây giờ bọn họ tụ tập lại đây là bởi vì không cam tâm.
Cho dù Tần Ánh Nguyệt có đem Lâm Cảnh Chiến ra, nhưng trong lòng bọn họ vẫn khó có thể tiếp nhận.
“Anh Hàn, việc này anh và chị dâu thấy thế nào?”
Người nói chuyện tên là Triệu Quốc Bình, con của ông ta - Triệu Chấn Vũ, cũng tham dự chuyện tối ngày hôm qua.
“Thẩm Thục Nghi mang cậu ta đến tham dự, chúng ta muốn động vào cậu ta là chuyện không thể.”
Người ở chỗ này cũng không kiêng kị nhà họ Lương cho lắm.
Nhưng đối với Lâm Cảnh Chiến thì lại có một loại cảm giác e ngại trời sinh.
Bởi vì năm đó, bọn họ cũng từng bị Lâm Cảnh Chiến đánh.
“Động thủ chắc là không được rồi, nhưng dù cậu ta không ra vẻ thì chuyện này cũng không thể tùy tiện bỏ qua được.” Phó Á Huệ nói.
“Chị dâu, chị có ý kiến gì sao.”
“Tên Lâm Dật này quả thực không đơn giản, chúng ta không nên xem thường cậu ta.” Phó Á Huệ nói:
“Kỹ thuật Chip 2.0 trên tay cậu ta có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển ngành chất bán dẫn tại Trung Quốc. Nếu như cậu ta có thể giao kỹ thuật này ra, thì chuyện này sẽ lắng xuống triệt để.”
“Đây đúng là biện pháp tốt.”
Những người tới tham dự đây ít nhiều đều có lực ảnh hưởng nhất định trong ngành nghề chất bán dẫn.
Bọn họ đương nhiên biết ảnh hưởng của kỹ thuật Chip 2.0 đối với Trung Quốc lớn như thế nào. Nếu như có thể nắm giữ kỹ thuật này thì giá trị và lợi ích trong tương lai nhất định sẽ to lớn chưa từng có.
“Vương tổng đâu, tôi muốn hỏi ý kiến của cô ấy một chút.” Triệu Quốc Bình nói:
“Nếu như Vương Đông Tình có thể tham dự vào, thì canh bạc của chúng ta sẽ càng lớn hơn.”
Mặc dù quy mô của tập đoàn Hoa Ngân không lớn bằng tập đoàn Hoa Nhuận, nhưng sức ảnh hưởng của nó trong giới kinh doanh Trung Quốc cũng là vô cùng lớn.
Dựa vào nguyên nhân này, bọn họ muốn kéo Vương Đông Tình vào, như vậy sẽ có thể đổi được càng nhiều lợi ích.
“Vương tổng.” Triệu Quốc Bình đi qua.
“Mấy người đều ở chỗ này sao.” Vương Đông Tình cười chào hỏi.
Triệu Quốc Bình gật gật đầu, “Chúng tôi đang thương lượng chút chuyện, muốn hỏi ý kiến của cô một chút.”
“Có phải về phương pháp đầu tư hay không? Đến lúc đó tính cho tôi một phần.”
“Chúng tôi không nói việc này.” Triệu Quốc Bình nói:
“Chuyện xảy ra tại quán bar mấy ngày trước, cô hẳn là còn chưa quên đúng không.”
“Sao thế? Không lẽ các người còn muốn động thủ với Lâm Dật sao?”
Vương Đông Tình cảm thấy đám người này hình như là điên rồi.
Bọn họ đều là người tới từ những năm đó, đều biết Lâm Cảnh Chiến là ai.
Nếu như người đàn ông kia biết con trai mình bị người khác làm bị thương, không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Chúng tôi đương nhiên là sẽ không động thủ với cậu ta, nhưng ảnh hưởng của chuyện này quả thực không tốt, cho nên chúng tôi muốn kỹ thuật Chip 2.0 trên tay Lâm Dật xem như là bồi thường. Bây giờ tôi muốn thương lượng với cô một chút về chuyện này.”
Vương Đông Tình nhìn thoáng qua đám người Hàn Kim Lôi và Phó Á Huệ.
“Các người đều đã đạt được sự đồng thuận rồi?”
“Ừm, cho nên muốn tìm cô thương lượng một chút.”
Vương Đông Tình nhướng mày, sau vài giây suy tư liền nói:
“Tập đoàn Hoa Ngân không có thị trường gì trong lĩnh vực chất bán dẫn, cho nên tôi không tham dự đâu.”
“Nhưng đây là một cơ hội tốt để tập đoàn Hoa Ngân bước chân vào lĩnh vực chất bán dẫn.”
Hiển nhiên, Triệu Quốc Bình không muốn dễ dàng buông tha.
“Chuyện này tôi biết, nhưng tôi và Thẩm Thục Nghi cũng coi như là bạn cũ quen biết nhiều năm. Chuyện này cô ấy đứng về phía Lâm Dật, tôi ít nhiều cũng phải cho chút mặt mũi, nên không tranh giành chuyện này với các người.”
Nói xong, Vương Đông Tình chỉ một chiếc Bentley cách đó không xa, “Lão Triệu nhà tôi đang chờ tôi, không nói chuyện với các người nữa, lát nữa còn phải đi thăm trưởng bối.”
“Vậy Vương tổng đi thong thả.”
Vương Đông Tình cười gật đầu, sau đó lên xe của mình.
Mà người lái xe, là chồng của Vương Đông Tình - Triệu Hà, họ đang chuẩn bị buổi trưa sẽ đi thăm hỏi một số lãnh đạo cũ.
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao bọn họ lại tụ lại một chỗ thế? Đã nói gì với em rồi?” Triệu Hà thuận miệng hỏi.
“Trước khoan lại lái xe, em nhìn xem một chút rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.” Vương Đông Tình nói.
“Xảy ra chuyện gì chứ?”
“Bọn họ không muốn dễ dàng bỏ qua cho Lâm Dật, muốn lấy một ít đồ trên người cậu ấy để chấm dứt chuyện mấy ngày trước.”
------
Dịch: MBMH Translate