Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1072 - Chương 1070. Chi Phí Hai Ngày Này Cứ Tính Cho Tôi

Chương 1070. Chi Phí Hai Ngày Này Cứ Tính Cho Tôi
Chương 1070. Chi Phí Hai Ngày Này Cứ Tính Cho Tôi

“Cũng đúng.”

Đỗ Dao cũng cảm thấy như vậy không tốt lắm, liền xuống xe gọi Quách Phi.

“Cùng đi đi.”

Quách Phi mừng rỡ, vội vàng đi xuống, mở cửa ghế phụ ra.

“Cô đừng nhìn xe anh ta đắt, nhưng ngồi SUV sẽ không thoải mái, không thể so với Land Cannon Civic của tôi được.”

Đỗ Dao khẽ nhíu mày, “Không phải, ý của tôi là, chúng ta cùng ngồi xe của anh Lâm, không phải đi xe của anh.”

“A? Ngồi xe của anh ta sao?” Quách Phi ghét bỏ nói: “Tôi mới không thèm ngồi xe của anh ta.”

“Anh không ngồi thì thôi, tự chúng tôi đi.”

Đỗ Dao cũng có tính cách riêng của mình, không muốn cưỡng cầu.

Bởi vì bản thân cô cũng không phải rất hy vọng đi cùng Quách Phi.

Cho dù trường tiểu học trong trấn là của ba anh ta cũng vậy.

“Được rồi Quách Phi, anh cũng đừng bướng bỉnh nữa, nhanh lên xe đi.” Phương Phỉ nói: “Thành thục một chút.”

“Tôi có lúc nào không thành thục sao.”

Quách Phi không muốn nghe, nhưng lại bị Phương Phỉ kéo ra ngoài.

“Nhanh lên xe đi, nếu không sẽ tạo không gian riêng cho hai người bọn họ. Nếu như trong xe không có những người khác, nói không chừng đoạn đường này, còn sinh cả con nữa cũng nên.”

“Cô nói cái gì đó.” Đỗ Dao đỏ mặt nói: “Tôi và anh Lâm mới không phải loại quan hệ như cô nghĩ đâu.”

Dưới sự khuyên bảo của Phương Phỉ, Quách Phi bị kéo ra ngoài, không cam tâm tình nguyện lên xe của Lâm Dật, ngồi ra hàng sau.

Phương Phỉ nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, cảm thán nói: “Xe tốt đúng là không giống nhau, ngồi thật dễ chịu.”

“Xe này ngoại trừ đáng tiền thì những nơi khác cũng bình thường.” Quách Phi phun tào:

“Nếu như mà chạy, không nhất định có thể bằng Civic của tôi.”

“Mẫu xe không giống nhau, chắc chắn ưu khuyết điểm cũng sẽ không giống nhau.” Phương Phỉ nói:

“Anh nhìn những xe chấn kia, đều là ở trong mấy loại xe việt dã này, nào có ở trong xe con bao giờ.”

Lâm Dật:???

Người trong nghề a!

“Thôi đi, chỉ có hơn 1 triệu, tôi cũng có thể mua nổi.” Quách Phi nói:

“Không phải chỉ muốn tỏ vẻ giàu có thôi sao, đợi lát nữa đến Trung Hải, tôi sẽ mời các người đến chỗ tốt ăn cơm.”

“Không cần đâu, cũng không phải là người ngoài.”

“Tôi đã đến Trung Hải mấy lần rồi, mức tiêu phí chỗ đó cũng không cao.” Quách Phi nói:

‘Với lại nhà chúng tôi cũng có điều kiện, tuy Trung Hải là thành phố lớn, nhưng cũng có thể tự do tiêu dùng.”

Tuy hiệu trưởng trấn tiểu học không đáng để chú ý, nhưng hàng năm vẫn có kinh phí, cho nên vẫn có một chút thu nhập chất xám.

“Anh chắc chắn mức tiêu phí không cao sao?”

Tuy bản thân có giá 100 tỷ, nhưng Lâm Dật vẫn cảm thấy mức tiêu phí tại Trung Hải có chút cao thái quá.

Có nhà hàng, chỉ ăn ngon một chút, mà tiêu phí bình quân đầu người đã là 5000, giá này không còn tính là rẻ nữa.

Quảng Châu bên cạnh cũng rất phát đạt, nhưng xét về chi phí tiêu thụ thì lại thấp hơn so với Trung Hải mấy bậc.

Nếu như không có bản lĩnh, muốn sống tại Trung Hải là chuyện rất khó khăn.

“Quả thực không cao lắm.” Quách Phi bình tĩnh nói:

“Vào tuần lễ trước, cha tôi đưa tôi đến Trung Hải tham gia cuộc họp, sau đó ông ấy đi ăn cơm với mấy người bạn. Bọn họ đến khách sạn năm sao tốt nhất, hơn mười người mà chỉ tốn hơn 5000 tệ. Tôi cũng không thấy nó đắt chút nào.”

“Hơn 5000 tệ mà còn không đắt sao?” Phương Phỉ nói: “Cha anh có chút giàu có a.”

“Các người cũng đừng yêu ma hóa Trung Hải, thật ra cũng không đến nỗi.” Quách Phi nói:

“Đợi lát nữa đến Trung Hải, tôi dẫn mọi người đi nếm thử, hương vị đúng thật là không tệ.”

“Nếu anh đã nói như vậy, vậy buổi tối hôm nay của chúng tôi đành phải nhờ vào thổ hào anh rồi.”

“Khách sáo gì chứ.” Quách Phi hào phóng nói: “Tôi mang theo không ít tiền, tiêu phí hai ngày này cứ tính cho tôi là được.”

“Cám ơn Quách thiếu, tôi cũng không khách sáo nữa.” Lâm Dật cười ha hả, nói.

“Nhanh lái xe của anh đi.” Quách Phi nói: “Đến Trung Hải, cứ lái theo lời tôi nói, cam đoan sẽ khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.”

“Đừng a, anh không phải nói chỉ mời ăn cơm thôi sao, những nơi khác nên để cho chúng tôi chọn chứ.”

“Đừng tưởng anh là người Trung Hải, nhưng có một số nơi anh chọn chắc chắn là không tốt bằng tôi tìm.” Quách Phi nói:

“Còn có xe này của anh nữa, không có việc gì thì đừng đưa ra rêu rao, học theo tôi đây này, lái Civic hoặc là đi bộ thôi. Đạo lý tiền tài không thể khoe ra ngoài anh có hiểu không.”

“Đã học được.” Lâm Dật cười ha hả nói: “Sau này tôi sẽ chú ý.”

“Được rồi, nhanh lái xe đi.” Quách Phi tìm về chút mặt mũi, nằm nửa trên hàng ghế sau, tùy tiện nói:

“Muốn ăn cái gì thì các người chọn đi, nhưng tôi nói cho anh biết, anh là bởi vì đi cùng Dao Dao nên mới có cơ hội tốt như vậy, sau này sẽ không còn cơ hội này nữa đâu.”

“Không thành vấn đề, tôi có thể không biết làm gì khác nhưng ăn thì vẫn được.”

Quách Phi khinh bỉ liếc Lâm Dật một chút, trong lòng oán thầm:

“Đúng là dáng vẻ chưa thấy qua việc đời, đoán chừng chính là người sinh sống ở tầng dưới tại Trung Hải. Có lẽ ngay cả chiếc xe này, cũng là vay mua, may mà mình đi theo, nếu không Dao Dao đã bị anh ta lừa gạt rồi.”

Lái xe khoảng hơn bốn mươi phút, bốn người lái xe đến Trung Hải.

Nhìn thấy Trung Hải xa hoa rực rỡ, Đỗ Dao và Phương Phỉ đều có chút say mê.

Đây là lần đầu tiên các cô tới Trung Hải, cảm giác đúng là khác so với Quảng Châu.

Tại Quảng Châu còn có thể cảm nhận được một chút khói lửa nhân gian.

Nhưng tại Trung Hải, cảm giác khắp nơi đều sang trọng.

Hình như mỗi người, đều ngẩng cao đầu mà đi, cước bộ vội vàng, khiến người không dám nhìn thẳng.

“Tuy Quảng Châu cũng rất phát đạt, nhưng cảm giác vẫn có chênh lệch nhất định so với Trung Hải.” Phương Phỉ chỉ người bên ngoài nói:

“Khí tràng của bọn họ đều thật là dọa người.”

“Đó là điều đương nhiên, nơi này là trung tâm kinh tế của Trung Quốc, đứng đầu về tổng GDP, nhất định là phải có chênh lệch rồi.” Quách Phi khua tay nói:

“Chúng ta đang ở bến Thượng Hải của Trung Hải, xem như là một nơi phồn hoa tại Trung Hải.”

“Có thể thấy ven đường đều là xe đua, chiếc Lexus này của chúng ta không thể so với bọn họ được.”

“Đó là điều đương nhiên, Trung Hải phồn hoa cũng không phải chỉ là hư danh.” Quách Phi nói:

“Mùa đông năm ngoái, tôi tới đây mua một chiếc cái áo choàng dài, chỉ là kiểu dáng rất phổ thông thôi mà đã tốn hơn 3000, sắp bằng tiền lương một tháng của mấy thành phần tri thức.”

“Cũng chỉ có mấy người có tiền như các người mới dám tiêu tiền như thế. Tôi chỉ mua chiếc áo khoác 300 tệ thôi mà cũng đau lòng một khoảng thời gian rồi.”

“Cho mới nên nói, các người đều phải có chút mắt nhìn, có những chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, đừng thấy tôi chỉ lái Civic mấy trăm ngàn mà nghĩ trong túi tôi không có tiền.”

Đỗ Dao bĩu môi, Quách Phi này cũng quá đáng ghét, đây không phải là đang ám chỉ anh Lâm sao.

Sớm biết vậy đã không cho anh ta lên xe, chỉ biết lấy oán báo ân.

“Lâm Dật, anh chọn được nơi nào tốt chưa, đoán chừng hai người bọn họ cũng có chút đói bụng rồi.”

Quách Phi giống như một ông chủ, chỉ huy rất tự nhiên.

“Chọn được rồi, đang lái đến đó đây, lập tức sẽ tới ngay.” Lâm Dật cười ha hả nói.

“Được, nhanh chút đi, tôi cũng có chút đói bụng.”

Khoảng mấy chục phút sao, Lâm Dật lái xe chạy đến số năm khu ngoại ô phía Tây bến Thượng Hải, sau đó tháo dây an toàn và xuống xe.

“Đi thôi, đến nơi rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1070.
Bình Luận (0)
Comment