“Cuối cùng đã tới chỗ ăn cơm, tôi đã đói đến mức da ngực dán da lưng rồi đây này, tuy rằng tôi không có ngực.” Phương Phỉ cười nói.
Theo sau đó, Đỗ Dao và Quách Phi cũng lần lượt xuống xe.
Nhìn mặt tiền của số 5 ngoại ô phía Tây, Quách Phi khẽ nhíu mày.
“Đây là nơi nào vậy, sao tôi cảm thấy nó giống như quầy hàng lớn vậy, không phải nói anh tìm một nơi tốt chút sao.”
“Tôi cảm thấy nơi này rất tốt.” Lâm Dật nói: “Anh nhìn mấy cây hoa cỏ này xem, hoàn cảnh rất tốt.”
“Không có chút khí phái nào, so với khách sạn năm sao mà tôi đi trước đó còn kém xa.” Quách Phi ghét bỏ nói:
“Sớm biết anh chọn một nơi không cao cấp như thế, vừa rồi đã không nghe anh.”
Nói xong, Quách Phi phất phất tay, “Đi thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác, thật vất vả mới đến Trung Hải một lần, tôi mang các người đi ăn ngon một chút.”
“Chúng ta đừng đổi nữa, tôi có chút đói bụng rồi.” Phương Phỉ nói:
“Với lại chúng ta còn là bạn học, cũng không phải người ngoài, ăn ở đâu mà không giống nhau. Lại nói, tiền nhà các người cũng không phải là gió thổi tới, tiết kiệm một chút thì hơn.”
“Tôi cũng không muốn đi lại nữa.” Đỗ Dao nói:
“Anh Lâm là người Trung Hải, hương vị mà nơi anh ấy tìm chắc chắn sẽ không tệ.”
“Nhưng mấy thứ như đồ ăn này, tiền nào của nấy, hương vị chỉ là một phần, nguyên liệu nấu ăn cũng vô cùng quan trọng.”
“Quan trọng cái gì chứ.” Phương Phỉ nói:
“Chúng ta đều xuất thân từ nông thôn, lúc học đại học, không phải mỗi ngày đều ăn mì cay sao, cũng không ai coi trọng cái này, nhanh đi ăn cơm đi, chết đói rồi.”
“Được thôi.” Quách Phi không tình nguyện nói:
“Vậy trước tiên cứ ăn đơn giản một miếng đi, đợi lát nữa lúc tìm trọ, tôi sẽ tìm cho các người nơi tốt một chút, dù sao cũng phải hưởng thụ một chút.”
“Việc này là tôi sai, không tìm đúng nơi, cứ ăn đơn giản một miếng trước đi.” Lâm Dật cười nói.
Một hàng bốn người, đi vào trong quầy hàng số 5 Tây Giao.
Bỗng nhiên phát hiện, tuy bên ngoài nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng môi trường bên trong lại có cảm giác mùa đông khác.
Thuỷ tạ trong xanh, chuông gió đinh đinh đang đang, còn có không ít tác phẩm nghệ thuật trừu tượng. Tuy có rất nhiều thứ nhìn không hiểu, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rất lợi hại.
Quách Phi nhìn bốn phía một chút, cảm thấy cấp bậc ở đây cũng còn được, không quá giống với quầy hàng lớn.
Giá cả hẳn là có thể xứng với sự tiêu phí của mình.
Lâm Dật đi phía trước, đẩy cửa vào.
Toàn bộ nhà hàng được trang trí theo phong cách thời trung cổ, phần lớn đều là gỗ lim.
Mặc dù thiếu một chút hơi thở hiện đại, nhưng mỗi một chi tiết nhỏ đều lộ ra khí tức trang nhã.
Tầng một có tám bàn, trong đó có năm bàn đã ngồi đầy người.
“Nơi này có một phong cách rất riêng.” Phương Phỉ nhìn bốn phía một chút, “Tôi chưa từng thấy tiệm nào có cách trang trí như vậy cả.”
“Nhìn cũng còn được, ít nhất cũng không phải quầy hàng lớn, vậy ăn tạm ở đây đi.” Quách Phi tùy tiện kéo một cái ghế qua, vô cùng kiểu cách.
“Tiên sinh, nữ sĩ, chào buổi tối, đây là thực đơn, mọi người muốn gọi gì?”
Phục vụ đi tới, khom lưng, thái độ phục vụ vô cùng tốt.
Quách Phi chỉ Đỗ Dao và Phương Phỉ.
“Ưu tiên nữ sĩ, để cho hai người họ chọn.”
Nhân viên phục vụ rất có mắt nhìn, đem thực đơn qua cho Đỗ Dao và Phương Phỉ.
Xem ra Quách Phi chính là người trả tiền, cho nên đều nghe theo anh.
Hai người nhận lấy thực đơn, nhìn thoáng qua, động tác trên tay và vẻ mặt lập tức dừng lại.
Cảm giác như mình đã hoa mắt.
Món ăn đắt nhất vậy mà lại đắt hơn 10 ngàn?
Rẻ nhất cũng không dưới 200, đây là nhà hàng gì vậy?
Cũng quá đắt đi.
Hai người nhìn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng không biết nên chọn cái gì.
Bữa cơm này còn không phải hơn vạn sao?
“Quách Phi, tôi thấy chúng ta vẫn nên chuyển sang nơi khác đi.” Phương Phỉ nói.
“Đổi chỗ làm gì, không phải hai người đói rồi sao?” Quách Phi bắt chéo hai chân, tựa lưng vào ghế, nói:
“Muốn ăn gì cứ nói, không cần khách sáo với tôi.”
“Nhưng, nhưng đồ ăn ở đây có chút đắt, hay là thôi đi, cũng không phải là người ngoài.”
“Tôi đã từng ăn ở đại khách sạn năm sao, cũng không cảm thấy đắt, loại nhà hàng nhỏ như này có thể đắt như nào chứ?”
“Nhưng đồ ăn ở đây rẻ nhất đều hơn hai trăm, có chút cao.”
“Rẻ nhất đều hơn hai trăm sao?”
Quách Phi có chút ngồi không yên, giá này quả thực không rẻ, đắt hơn nhiều so với việc mình đi khách sạn năm sao.
“Không sao cả, nhìn trúng món nào cứ tùy tiện gọi là được.”
Quách Phi hiểu rõ Đỗ Dao và Phương Phỉ, hai người đều không phải là loại người tiêu tiền như nước.
Đương nhiên sẽ không chọn đồ đắt nhất, nếu như tính theo mức giá tầm trung thì năm sáu món, ước chừng phải tốn ba bốn ngàn tệ. Bản thân mình khẽ cắn môi, vẫn có thể chi trả được.
Nghĩ đến đây, Quách Phi nhìn thoáng qua Lâm Dật.
Tên này thật đúng là không khách khí, thế mà lại chọn nơi đắt như vậy, chẳng lẽ là vì hạ mã uy với mình sao.
Nhưng anh ta hẳn là sẽ không nghĩ đến, lấy tài lực của mình đến đây tiêu phí vẫn là chuyện không thành vấn đề!
Thật sự là chưa thấy qua việc đời mà!
Thấy Quách Phi đã nói như vậy, Đỗ Dao và Phương Phỉ cũng không nói thêm gì nữa, lại cầm thực đơn nhìn một hồi lâu, mới chỉ vào một món ăn 200:
“Lấy một phần súp Ý.”
“Được, bốn phần súp Ý.” Nhân viên phục vụ nói.
“Không, không, không, cô nghe lầm rồi, chúng tôi không phải muốn bốn phần, mà là một phần.”
“Nhưng súp Ý là một phần riêng, tính theo đầu người.”
“Ngạch...”
Điều này khiến cho ba người Quách Phi đều có chút ngồi không yên, những thứ khác còn chưa gọi, chỉ mới bốn phần canh thôi đã tốn 1000 tệ rồi.
Nếu như gọi thêm cả món chính, vậy giá cả sẽ không phải là trên trời sao?
“Vậy thì lấy bốn phần đi, Quách Phi nói rồi, tối hôm nay anh ấy mời khách, hơn nữa còn nói tùy tiện chọn, chúng ta cũng không cần tiết kiệm làm gì.” Lâm Dật cầm thực đơn và bắt đầu gọi món:
“Lại lấy thêm bốn phần bào ngư, thịt băm, vịt muối, Đại Hoàng hoa, món chính thì lấy súp cua, cơm chiên nước tương, hai ly nước cam tươi và hai ly coca.”
“Được rồi tiên sinh, ngài chờ một lát.”
Nhân viên phục vụ lấy thực đơn lại rồi quay người rời đi, sau đó bầu không khí trên bàn cũng an tĩnh lại.
“Anh Lâm, giá này có phải là có chút đắt hay không, bào ngư mà anh vừa mới gọi hình như hơn 10 ngàn một con, bốn phần không phải sẽ tốn hơn 50 ngàn sao.” Đỗ Dao nhỏ giọng nói.
“Tôi cũng không còn cách nào khác, Quách Phi còn ghét bỏ nơi này kìa. Tôi phải gọi đồ ăn đắt một chút, nếu như anh ấy ăn không vui thì phải làm sao bây giờ.”
Lâm Dật cười nhìn về phía Quách Phi, “Giá này hẳn là cũng được đúng không, tuy không đạt tới cấp bậc của anh, nhưng hẳn là cũng không kém bao nhiêu. Anh nói có đúng hay không?”
Sắc mặt Quách Phi lúc đỏ lúc trắng, ngay cả thân thể cũng run theo.
Lúc tới đây chơi, bản thân chỉ mang theo hơn 10 ngàn tệ.
Đừng nói là trả tiền bữa cơm này, đoán chừng ngay cả một phần bào ngư cũng mua không nổi!
Mụ nội nó!
Cũng không biết nhà bọn họ lúc tính tiền có dùng Huabei(*) hay không, nếu không thật sự không thể nào ra ngoài được.
“Chỗ này cũng tạm được, có thể miễn cưỡng vào.”
(*)Huabei là một dịch vụ cho vay quy mô nhỏ được điều hành bởi một công ty tài chính thuộc Alibaba.
------
Dịch: MBMH Translate